Xuyên Về Thập Niên 70, Xuyên Thành Tiểu Pháo Hôi Ngược Tra Làm Giàu - Chương 412
Cập nhật lúc: 2024-10-18 06:09:24
Lượt xem: 96
Mặt của đại đội trưởng càng đen hơn, khinh thường nhìn Tề Quốc Tú thương tích đầy mình đang nằm dưới đất, lạnh lùng nói: “Để Tề Quốc Tú đi gánh phân, mấy người đi làm việc hết đi, đừng tụ tập ở đây nữa!”
Tề Quốc Tú dưới đất co giật người, hiện tại cô ta đau đớn như bị xe tải cán qua, xương cốt đều tan nát.
Cô ta không hiểu rõ, vì sao lại biến thành như vậy.
Rốt cuộc sao cô ta lại có thể lên được giường của Dương Bảo Căn?
Chẳng lẽ cô ta bị mộng du sao?
“Đội trưởng, tôi muốn ly hôn với con khốn này!”
Chồng của Tề Quốc Tú đá một cái thật mạnh vào người cô ta, thầm than xúi quẩy mà phun nước miếng.
“Không muốn, em không ly hôn, cầu xin anh nể tình hai đứa nhỏ, cho em một cơ hội nữa đi, cầu xin anh!”
Tề Quốc Tú giống như xác c.h.ế.t lập tức sống dậy, ôm chặt lấy chân chồng mình, cầu xin.
Hiện tại người nhà mẹ đẻ cô ta đều đã chết, cô ta không nơi nương tựa, ly hôn cũng không có chỗ để đi, chỉ có con đường c.h.ế.t mà thôi!
Người đàn ông dùng sức đá văng cô ta, phải ly hôn với con khốn này, ly hôn xong anh ta lại cưới vợ trẻ tuổi xinh đẹp.
Tề Quốc Tú gục mặt dưới đất khóc thút thít, mặc kệ bản thân không mặc một thứ gì, đại đội trưởng không nhìn được, kêu người lấy quần áo tới, phủ lên người cô ta cho đỡ phải mất mặt xấu hổ.
Các thôn dân vẫn có hơi chưa thỏa mãn, buổi hóng chuyện này quá đã mắt.
Ngay khi mọi người định rời đi, một giọng nói thảm thiết vang lên, là mẹ của Dương Bảo Căn.
“Bảo Căn, con đừng dọa mẹ, Bảo Căn của mẹ, con mau tỉnh lại đi!”
Mẹ Dương khóc lóc thảm thiết, khóc giống như có tang, mặt mày cha Dương trắng bệch, chạy ra ngoài giống như ruồi nhặng mất đầu, còn va trúng người khác.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-ve-thap-nien-70-xuyen-thanh-tieu-phao-hoi-nguoc-tra-lam-giau/chuong-412.html.]
“Bảo Căn xảy ra chuyện rồi, Bảo Căn xảy ra chuyện rồi...”
Cha Dương cứ liên tục lặp lại câu Bảo Căn xảy ra chuyện rồi, tay vỗ mạnh lên đùi, sốt ruột tới mức nói không nói được hết câu.
Đại đội trưởng nhăn mày, thầm mắng xui xẻo, vào nhà xem thử đã xảy ra chuyện gì.
Dương Bảo Căn đã được chuyển lên giường, mùi trong phòng vẫn chưa bay đi hết, mặt đại đội trưởng hiện ra vẻ ghét bỏ, cũng càng coi thường Tề Quốc Tú hơn, đúng là ả dâm phụ.
“Bảo Căn à, con đừng dọa mẹ, con mau tỉnh lại đi..”
Mẹ Dương đau lòng lau nước mắt, Dương Bảo Căn nằm trên giường mặt mày tái mét còn hơn cả người chết, khóe miệng còn có chút máu.
“Vừa rồi mới tỉnh, phun m.á.u xong lại ngất tiếp, đội trưởng, Bảo Căn không thể xảy ra chuyện gì được, thằng bé còn chưa cưới vợ, phải giữ lại hương khói cho nhà họ Dương!”
Mẹ Dương khóc sướt mướt nói.
Đại đội trưởng đưa tay xuống mũi Dương Bảo Căn xem thử, lòng trùng xuống, hô hấp yếu ớt, tình hình thật sự không tốt lắm.
“Đưa tới trạm y tế!”
Đại đội trưởng nói dứt khoát, gọi một số thanh niên trai tráng tới khiêng tấm ván cửa, nâng Dương Bảo Căn đi trạm y tế.
Không bao lâu sau, trong thôn đã trở nên vắng vẻ, một nhóm người đi trạm y tế, những người còn lại đi làm việc, chỉ còn Tề Quốc Tú vẫn nằm đó, trên người phủ quần áo.
Cơ thể cô ta đầy vết thương, ánh mắt tuyệt vọng c.h.ế.t lặng, một hồi lâu sau, cô ta mới từ từ bò dậy, khoác quần áo trở về nhà.
Vân Mộng Hạ Vũ
Đường Niệm Niệm nhảy từ trên cây xuống, vỗ tay rồi rời đi.
Quả nhiên kẻ ác đều có số phận của họ, cô chỉ dời chỗ ngủ của Tề Quốc Tú mà thôi, không làm gì cả, kết quả lại gây ra chuyện lớn như vậy, ông trời giúp sức mà!
Tên khốn Dương Bảo Căn kia có lẽ là đã bị phế rồi, bị đánh trúng huyệt thái dương, còn bị cha mẹ dốt nát chuyển lên trên giường, không c.h.ế.t cũng phải nằm liệt.
Còn về phần Tề Quốc Tú, bị mang tiếng giày rách, chắc chắn sẽ bị ly hôn, một người phụ nữ không có nhà mẹ đẻ, cũng không có nhà chồng, lại càng không có thanh danh, rất khó sống trong thời đại này.