Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Về Thập Niên 70, Xuyên Thành Tiểu Pháo Hôi Ngược Tra Làm Giàu - Chương 499

Cập nhật lúc: 2024-10-18 11:56:00
Lượt xem: 130

Thời tiết tháng Sáu ngày càng nóng, trong thôn xuất hiện tiếng kêu của ve và ếch, dù là ngày hay đêm đều kêu không ngừng, chiếc quạt máy Đường Niệm Niệm mới mua về lộ ra công dụng lớn.

Bà cụ Đường vốn còn một mực nói không cần, nhưng sau khi hưởng thụ sự mát mẻ của quạt máy, bà ấy không còn lải nhải tốn điện nữa, mỗi ngày từ bên ngoài về sẽ bật quạt lên một lúc, thoải mái cực.

Thủ tục mở nhà máy hàng mỹ nghệ đã làm xong, tên xưởng do Đường Kiến Thụ đặt, tên là nhà máy hàng mỹ nghệ Mỹ Lệ, tuy tên hơi tầm thường nhưng Đường Niệm Niệm cảm thấy rất ổn, người trong thôn càng không có ý kiến.

Thế là, nhà máy hàng mỹ nghệ Mỹ Lệ được thành lập vào tháng Sáu.

Căn nhà trống của nhà Tề Quốc Hoa biến thành nhà xưởng của nhà máy hàng mỹ nghệ, các người già trong thôn đều biết làm đồ thủ công đan bằng tre trúc và quạt lúa mì, nguyên vật liệu càng tiện lợi, sau núi Đường Thôn rất nhiều trúc.

Tuy rơm có hơi ít, nhưng thôn khác có, thu gom lại vẫn đủ dùng.

Nếu bán được ở hội quảng giao, đại đội trưởng định sau này trong thôn sẽ trồng nhiều lúa mì hơn.

Đồ thủ công ngọc trai và vỏ sò mà Tuyên Trân Châu mang từ nhà mẹ tới cũng rất đẹp, Đường Niệm Niệm dẫn theo cha con đại đội trưởng, còn có lãnh đạo công xã đến công xã Sơn Hà Hồ một chuyến, bàn chuyện hợp tác.

Thực ra công xã Sơn Hà Hồ muốn tự mở xưởng, họ không muốn hợp tác với Đường Thôn, nhưng họ không có đường tiêu thụ, càng không lấy được suất tham gia hội quảng giao, cho nên sau khi cân nhắc, họ chỉ có thể đồng ý hợp tác.

Đường Niệm Niệm bảo họ làm nhiều vật mẫu hơn, tới lúc đó cô mang tới Thượng Hải chào hàng, nếu có thể có chỗ trưng bày cho riêng Đường Thôn ở hội quảng giao càng tốt.

Thời gian trôi qua rất nhanh, tháng Sáu vội vã trôi qua, tháng Bảy đã tới.

Vốn dĩ cuối tháng Sáu phải tới Thủ Đô, nhưng Thẩm Kiêu tạm thời có nhiệm vụ, cũng không biết khi nào làm xong, chuyến đi tới Thủ Đô cũng trì hoãn mãi.

Cái nóng bức thật sự đã tới, mỗi ngày đều nắng gắt chói chang, cỏ và cây trên núi đều héo úa, ve kêu giống như sắp tắt thở, khản đặc.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-ve-thap-nien-70-xuyen-thanh-tieu-phao-hoi-nguoc-tra-lam-giau/chuong-499.html.]

Đường Niệm Niệm chuẩn bị giữa tháng bảy sẽ đi Thượng Hải, đầu tháng bộ trưởng Ngưu gọi điện thoại tới, nói đã hoạt động tốt rồi, nếu không ngoài ý muốn, tháng này lão Chương có thể đến nhà máy động cơ hơi nước làm việc.

Trước đây cô không nói với lão Chương, chuyện vẫn chưa chắc chắn, cô tuyệt đối không nói ra, đề phòng khiến người ta mừng hụt.

Sức khỏe của lão Chương và Đặng Trường Thắng đã hoàn toàn khỏe lại, mặt mày hồng hào, tinh thần phấn chấn, Đường Niệm Niệm còn cho họ uống linh tuyền, tin rằng hai mươi mấy năm sau, sức khỏe của hai người vẫn dạt dào.

Vân Mộng Hạ Vũ

Nếu đã là đầu tư, chắc chắn phải đảm bảo sức khỏe của họ thật tốt, nếu không sau khi về thành phố, cơ thể bệnh tật, làm sao báo đáp cô được?

Ngày mười tháng bảy, đại đội trưởng nhận được điện thoại do công xã gọi tới, sau khi cúp điện thoại, ông ấy hưng phấn chạy ra sau núi, trên đường còn chạy rớt giày hai lần.

Lão Chương và Đặng Trường Thắng đều chăn bò trên sườn núi, hai con bò trong thôn nhàn nhã ăn cỏ, lông da bóng bẩy, bụng căng tròn, được nuôi cực kỳ tốt.

Sắp tới mùa gặt, hai con bò phải cật lực làm việc, cho nên phải vỗ béo một chút, nếu không sẽ không làm nổi.

“Đồng chí Chương, tin tốt!”

Đại đội trưởng ở xa xa đã cất tiếng, trong giọng nói lộ ra vui mừng.

Chương Học Thành và Đặng Trường Thắng có hơi ngơ ngác, trên trời rớt bánh?

“Bên phía công xã gọi điện thoại thông báo, bảo đồng chí Chương thu xếp chuẩn bị, ngày mai Thượng Hải cử người tới đón ông về, đồng chí Chương, ông qua ải rồi!”

Đại đội trưởng chạy tới trước mặt, vui vẻ nói tin tốt.

Chương Học Thành ngây ngốc, tai, não và mắt của ông ấy giống như tách ra, có thể nhìn thấy biểu cảm vui mừng của đại đội trưởng, nghe thấy tiếng, nhưng giọng nói lại bay bổng trên trời, ông ấy không hiểu được có ý gì.

Đặng Trường Thắng phản ứng lại, vui vẻ gọi: “Lão Chương, mũ của ông rơi rồi, ha ha ha…”

Loading...