Xuyên Về Thập Niên 70, Xuyên Thành Tiểu Pháo Hôi Ngược Tra Làm Giàu - Chương 601
Cập nhật lúc: 2024-10-19 12:54:58
Lượt xem: 77
“Thật là đẹp!”
Không biết người nào lên tiếng, những người khác giống như vừa tỉnh dậy từ trong mộng, đều lên tiếng tán thưởng.
“Quần áo đẹp lắm, mỗi người lấy một bộ đi!”
Đường Niệm Niệm rất hài lòng với quần áo, sau này sẽ may thêm vài bộ nữa để mặc, phối thành váy cũng được.
Mọi người hâm mộ nhìn năm mươi cô gái kia, mỗi người đều nhận được một bộ đồ mới, trang phục đẹp như vậy nhưng không tốn một đồng nào, quá tốt rồi!
Nhưng bọn họ cũng không ghen tỵ, vì Đường Niệm Niệm đã nói, sau này mỗi người đều sẽ có đồng phục, bọn họ chỉ cần siêng năng làm việc, nhất định sẽ có đồng phục mới, tiền bạc cũng sẽ có, cuộc sống sẽ ngày càng tốt hơn.
Khoảng thời gian này, tất cả mọi người ở Đường Thôn đều hừng hực khí thế chuẩn bị đón tiếp doanh nghiệp nước ngoài, bên Chư thành còn cố ý cử nhân viên đến, ở lại đây để chỉ đạo Đường Thôn, sợ Đường Thôn tiếp đãi không tốt, chậm trễ doanh nghiệp nước ngoài.
“Đội trưởng Đường, đến đây một chút!”
Hai nhân viên công tác vẫy tay với đại đội trưởng, nét mặt vô cùng nghiêm túc.
Bọn họ gồm một nam một nữ, lấy cái danh tốt là chỉ đạo công việc tiếp đãi doanh nghiệp nước ngoài, nhưng sau khi đến đây, trên cơ bản bọn họ không làm gì cả, người trong Đường Thôn đều nghe theo Đường Niệm Niệm và đại đội trưởng, hoàn toàn không nghe theo bọn họ.
“Hai vị lãnh đạo, có chuyện gì sao?”
Vân Mộng Hạ Vũ
Đại đội trưởng chạy qua, thái độ vô cùng cung kính.
“Đội trưởng Đường, ông cũng quá tùy ý để đồng chí Đường Niệm Niệm làm bậy rồi? Những trang phục lòe loẹt kia là gì hả? Phía trên đã ba lần ra lệnh, năm lần nhắc nhở, phải sống kham khổ mộc mạc, phải nhớ đắng nhớ ngọt, không được hưởng thụ thú vui của tư bản chủ nghĩa, ông xem những trang phục này đi, tất cả đều mang tác phong của tư bản chủ nghĩa, mấy cây cỏ độc này, sao có thể mặc lên người được chứ, còn để cho khách nước ngoài xem? Đây là đang làm mất mặt Nhà nước, ném đi mặt mũi của Chư Thành!”
Nhân viên công tác nhẫn nhịn vài ngày cũng đã nổi giận, cuối cùng mở miệng xả giận, toàn bộ trút xuống đại đội trưởng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-ve-thap-nien-70-xuyen-thanh-tieu-phao-hoi-nguoc-tra-lam-giau/chuong-601.html.]
Đại đội trưởng bị mắng tới ù ù cạc cạc, nhưng cũng không dám đắc tội hai người này, ôn hòa nói: “Lãnh đạo, sao những trang phục này lại là cỏ độc của chủ nghĩa tư bản chứ? Không lộ tay cũng không lộ chân, cũng không bôi son trát phấn, mấy bà lão trong thôn đều sống như vậy suốt mấy thập niên.”
Bà cụ Đường đúng lúc đi tới, đại đội trưởng gọi bà ấy lại, chỉ cho nhân viên công tác nhìn thử.
“Nhìn này, bác hai tôi cũng mặc như vậy, mất thể diện ở đâu?”
Bà cụ Đường nghe xong bẽ mặt, báo động ngay lập tức đạt tới điểm cao nhất, cảnh giác nhìn hai người.
“Đội trưởng Đường, ông nghĩ chúng tôi bị mù à? Quần áo của bà cụ này không có thêu hoa, rất mộc mạc, hoàn toàn không giống quần áo của những người kia, ông không nên nhắm mắt giả bộ nói dối như thế, những trang phục này nhất định không thể mặc để tiếp đãi người nước ngoài, tôi thấy mặc đồ bình thường là được rồi, không cần thiết làm mấy thứ lòe loẹt gì đó, kham khổ mộc mạc mới là truyền thống của chúng ta!”
Nhân viên công tác cảm thấy những trang phục này quá chướng mắt, hơn nữa bọn họ cảm thấy người Đường Thôn thật không thức thời, phải cho đám người nông thôn này một bài học.
Nói tóm lại, bọn họ chính là mượn đề tài nói chuyện để tuyên bố địa vị lãnh đạo của họ.
Sắc mặt của đại đội trưởng trở nên khó coi, rất muốn phản bác hai người này, nhưng lại không dám, dù sao họ vẫn là lãnh đạo cấp trên.
Bà cụ Đường lại chẳng sợ, bà ấy không nghe hiểu gì, nhưng bà ấy hiểu được một điều, hai người này đang phản đối cháu gái mình, nói cháu gái mình làm trang phục không tốt.
Chỉ cần phản đối bé Niệm thì nhất định không phải là người tốt!
Bà cụ Đường không hiểu được những đạo lý lớn, bà ấy chỉ biết một nguyên tắc, chỉ cần Đường Niệm Niệm nói thì nhất định là đúng.
“Nếu muốn kham khổ mộc mạc thì hai người còn mặc quần áo ra ngoài làm gì? Trời nóng như vậy, người ở trần vừa mát mẻ lại vừa tiết kiệm vải vóc, hai người mặc nhiều vải như vậy thật là lãng phí, còn không biết xấu hổ nói kham khổ mộc mạc, hừ, mấy người không biết ngại à?”
Bà cụ Đường chửi ầm lên, tay nhanh chóng chọt vào mắt của nhân viên công tác nam.
Bà ấy cũng không sợ mấy cán bộ cáo mượn oai hùm này, bà ấy một tháng cầm tiền lương mươi tám đồng đấy, đều do cháu gái phát, cũng đâu phải do mấy người này phát.
Bà ấy sợ cái rắm!