Xuyên Về Thập Niên 70, Xuyên Thành Tiểu Pháo Hôi Ngược Tra Làm Giàu - Chương 959
Cập nhật lúc: 2024-10-22 11:12:08
Lượt xem: 87
"Anh là ai? Anh dùng cái gì dụ dỗ Bách Tuế và Phúc Bảo nhà em?"
Cửu Cân tiến lên, đẩy Nghiêm Trung Kiệt ra, chắn trước mặt Bách Tuế và Phúc Bảo, hai tay chống nạnh, người cao một mét năm, khí thế ba mét.
Nghiêm Trung Kiệt sửng sốt mấy giây, thấy trước mắt là một con bé núc ních thịt thì cố ý ghẹo cô bé, bảo: "Bách Tuế Phúc Bảo là chó nhà em? Nhưng vì sao bọn chúng nghe lời anh?"
Nói xong, cậu ấy lắc lắc thịt chuột đồng thơm ngào ngạt về phía Bách Tuế và Phúc Bảo. Sau đó, Bách Tuế Phúc Bảo chán ghét đẩy Cửu Cân vướng víu, chạy đến trước mặt Nghiêm Trung Kiệt vẫy đuôi, vẻ lấy lòng rất rõ ràng.
"Đừng nóng vội, một người ba con, đều có phần!"
Nghiêm Trung Kiệt sờ đầu bọn chúng mấy lần, còn cố ý đắc ý hất cằm với Cửu Cân.
Khuôn mặt mũm mĩm của Cửu Cân xanh rồi đỏ đỏ rồi xanh, căm ghét cắn chặt răng, cô bé sống chín năm, chưa từng mất mặt như thế bao giờ!
Vân Mộng Hạ Vũ
Cô bé không trách Bách Tuế và Phúc Bảo, chỉ trách hồ ly tinh nam này quá ghê tởm, dụ dỗ Bách Tuế và Phúc Bảo của cô bé tới mức “chó đức” cũng bị mất.
"Em liều mạng với anh!"
Cửu Cân siết chặt nắm đấm, cắn răng nghiến lợi xông tới, giống như một viên đạn thịt nhỏ.
Cô bé muốn bảo vệ tôn nghiêm và sỉ diện mà cô bé đã mất đi!
Bách Tuế Phúc Bảo sáng mắt, lanh miệng, tha thịt trong tay Nghiêm Trung Kiệt đi, đi qua bên cạnh nằm sấp xuống, nhàn nhã ăn thịt, mặc kệ chuyện ầm ĩ của hai con non của con người này.
"Ê. Sao con bé nhà em dễ nổi cáu thế, anh với chị hai em là người trong nhà. Ây da... Em làm thật hả, trai tốt sẽ không đấu với con gái, anh là nhường em. Ây da... Em cầm tinh con ch.ó hả, anh phải trả đòn..."
Vốn dĩ Nghiêm Trung Kiệt cảm thấy thú vị, nhưng cậu ấy không ngờ sức chiến đấu của Cửu Cân kinh người vậy, chưa tới một lát cậu ấy đã chịu mấy đấm, tay còn bị cắn một cái, đã ứa cả máu, còn không trả đòn cậu ấy sẽ bị con bé này cưỡi cổ đánh bại.
Như thế cậu ấy mất mặt cỡ nào!
Mặc dù đánh trả, nhưng Nghiêm Trung Kiệt chỉ dùng một phần ba khí lực, sợ làm bị thương Cửu Cân.
"Ôi chao, Cửu Cân con buông ra!"
Bà cụ Đường cầm chổi lông gà lao ra ngoài, nhưng hai người này đã đánh không muốn rời, chổi lông gà của bà ấy không thể quất xuống được.
"Nghiêm Trung Kiệt, con ngay cả một con bé cũng đánh không lại, chờ cha con trở về chắc chắn sẽ đánh cái m.ô.n.g của con!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-ve-thap-nien-70-xuyen-thanh-tieu-phao-hoi-nguoc-tra-lam-giau/chuong-959.html.]
Cao Thiến áp vào tường, nhìn có chút hả hê, châm ngòi thổi gió.
"Đồng chí Cao, đồng chí bớt nói ít vài câu!"
Thím Trương dở khóc dở cười, bà ấy chưa thấy người mẹ nào như Cao Thiến, ở chung với con trai không tôn ti trật tự, bình thường cũng không làm cơm, còn không làm việc nhà, còn mặc kệ con cái, không có dáng vẻ của người làm mẹ.
"Không sao, Nghiêm Trung Kiệt da dày thịt béo, đánh mấy lần không c.h.ế.t được đâu!"
Cao Thiến chẳng hề để ý, còn leo lên tường nhảy xuống hóng hớt, thậm chí hò hét cổ vũ cho Cửu Cân.
Bà cụ Đường cũng bị cô ấy làm cho ngơ ngác, nhỏ giọng hỏi Thím Trương: "Là mẹ kế?"
"Mẹ ruột!"
Thím Trương nhỏ giọng trả lời.
Bà cụ Đường giật giật môi, sao mẹ ruột này trông không đáng tin cho lắm thế!
"Chờ em cao lớn, nhất định sẽ đánh thắng anh!"
Cửu Cân bị Nghiêm Trung Kiệt giữ hai tay, không thể động đậy, cô bé không phục lắm.
Nếu cô bé cao như tên này, nhất định có thể đánh thắng.
"Được, chờ em cao như anh, anh sẽ đánh với em tiếp!" Nghiêm Trung Kiệt nín cười nói.
Có điều cậu ấy vẫn rất bội phục con bé này, sức lực mạnh, phản ứng nhanh, mặc dù là đánh không có bài bản, nhưng sức chiến đấu khá kinh người, các bé trai cùng còn chưa chắc có thể đánh thắng được cô bé.
"Vậy anh chờ đó cho em!"
Đường Cửu Cân phồng má, dự định buổi tối sẽ ăn thêm một chén cơm, cô bé nhất định phải phát triển chiều cao lẫn thể trạng, sau đó đánh cho tên này tơi bời hoa lá, kêu cha gọi mẹ.
Nghiêm Trung Kiệt buông cô bé ra, nói với Cao Thiến: "Mẹ, mẹ rỗi rảnh hóng chuyện này, còn không bằng đi chuẩn bị hai bộ quần áo, giày cho con, con đã lớn hơn rồi.”
Nói xong cậu ấy vươn cánh tay, còn giơ cái chân, quả nhiên tay áo đã ngắn, giày đã chật.
"Tại sao lại lớn hơn rồi? Không phải đầu xuân vừa mới thay đồ mới sao?"
Cao Thiến nhíu mày, buột miệng nói.