Xuyên về thập niên 80, thôn nữ cật lực làm giàu đổi đời - Chương 117
Cập nhật lúc: 2024-07-22 19:42:30
Lượt xem: 239
“Lúc đó có khi anh ấy sẽ chê chúng ta phiền, chê chúng ta nghèo, chê chúng ta ngáng đường anh ấy.”
Những lời Mộc Dương nói đều là những gì cô nhìn ra được từ kinh nghiệm nhiều năm của chính mình.
Nhưng những điều này đối với Trương Hiểu Dung thật quá khó để chấp nhận.
Sắc mặt Trương Hiểu Dung thay đổi liên tục, có kinh sợ, có giận dữ, cũng có cả chần chừ.
Trương Hiểu Dung không muốn tin những gì Mộc Dương nói. Cũng không muốn nghe.
Bà muốn quát Mộc Dương nhưng ở trong lại có giọng nói nói với bà rằng những gì Mộc Dương nói là sự thật.
Cuối cùng, Trương Hiểu Dung cúi thấp đầu: “Là tại mẹ không dạy được nó. Nhưng những lời con nói sau này không nên nói nữa.”
“Chuyện ngày hôm nay về sau con sẽ không nhắc lại nữa, nhưng nếu như anh ấy vẫn đối xử với con như vậy thì sau này con sẽ coi như không có người anh này.” Mộc Dương đang rất nghiêm túc nói cho Trương Hiểu Dung nghe giới hạn của mình: “Mẹ có thể đi kiếm tiền chu cấp cho anh đi học, nhưng con không muốn lại hi sinh bất cứ điều gì vì anh nữa.”
Kiểu người như Mộc Hồng Tinh giống như một con quỷ hút máu. Chỉ biết đòi chứ không biết trả.
Nuôi Mộc Hồng Tinh không khác gì nuôi một con chuột to.
Vậy nên Mộc Dương không đồng ý.
Nuôi một con vật nuôi nó còn có thể chơi đùa pha trò với mình, nuôi Mộc Hồng Tinh còn chẳng được cái gì hết, vậy thì việc gì phải thế?
Ở trong lòng Trương Hiểu Dung, Mộc Dương như thế này gần như không khác gì đại nghịch bất đạo, bà ngay lập tức trách cứ Mộc Dương vài câu.
Mộc Dương cũng không muốn nói thêm nữa nên chỉ cúi đầu nghe, nhưng chẳng nghe lọt câu nào.
Trương Hiểu Dung cũng hết cách, không biết làm thế nào đây?
Bởi vì chuyện ngày hôm qua cho nên đến hôm sau, bầu không khí trong nhà họ Mộc cũng không được tốt cho lắm.
Trên bàn cơm buổi sáng, Dương Thục Phương lại móc mỉa nói mắt thêm mấy câu.
Chẳng qua Mộc Dương không thèm nghe lọt câu nào, trong đầu chỉ toàn là buôn bán.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-ve-thap-nien-80-thon-nu-cat-luc-lam-giau-doi-doi/chuong-117.html.]
Cơm nước xong xuôi, buông bát buông đũa xuống, cô nói một câu với Trương Hiểu Dung rồi chạy biến ra ngoài như cơn gió cuốn.
Lúc Mộc Dương tới nhà họ Lôi, Lôi Hướng Dương đã chuẩn bị gần như xong xuôi hết mọi thứ rồi.
Tất cả đồ ăn đều đang được nấu sôi ùng ục trong nồi, sáng sớm ra trong nhà họ Lôi sực nức mùi thơm.
Ngửi thấy mùi thơm này, nghĩ đến việc một lát nữa sẽ kiếm được tiền, cuối cùng Mộc Dương cũng cảm thấy tâm trạng tốt hẳn lên.
Chắc hẳn sáng ra Lôi Hướng Dương phải dậy rất sớm, vậy nên Mộc Dương bèn bảo Lôi Hướng Dương đi ngủ thêm một lát, để cô trông nồi phá lấu cho.
Lôi Hướng Dương không từ chối, dù sao đêm qua cậu vừa phấn khích vừa nghĩ phải đi làm việc nên cả đêm ngủ không được ngon.
Đợi đến khi mặt trời hoàn toàn ló dạng, mặt đất đều hấp hơi nóng, trông thấy mặt trời trên đầu, Mộc Dương vớt mấy món phá lấu ra, sau khi để cho nguội bớt thì nhấc d.a.o chuẩn bị cắt thái.
Mộc Dương chưa từng làm những việc này, tuy rằng cô từng băm cỏ lợn nhưng mà hai việc này sao mà giống nhau được chứ?
Vậy nên sau khi thái thử vài miếng, Mộc Dương phát hiện mình hoàn toàn không thái mỏng được.
Bảo là thái lát có hơi miễn cưỡng, trông giống thái miếng hơn.
Lúc Mộc Dương đang đọ sức với con d.a.o phay, giọng nói bất đắc dĩ của Lôi Hướng Dương vang lên sau lưng cô: “Được rồi, cứ để đó cho tôi làm đi. Cô cắt như thế này sao mà bán được?”
Con nhà nông không sinh hoạt như thế này.
Thái thành từng miếng mỏng, mỗi lần mỗi người gắp một miếng thì mọi người trong gia đình đều có thể ăn thêm vài miếng. Cho nên cùng một trọng lượng, thái thành miếng càng mỏng, người trong gia đình mới càng thích.
Trong lòng Mộc Dương cũng biết, đã không có khả năng làm thì đừng có cố mà làm, cô không hợp làm cái này, cho nên dứt khoát đưa d.a.o cho Lôi Hướng Dương.
Lôi Hướng Dưng nhận con d.a.o xong, rất nhanh đã vang tiếng cắt thái rất có tiết tấu.
Mà từng miếng cậu thái ra, miếng ra miếng, lát ra lát. Muốn đẹp thế nào thì đẹp thế đấy.
Mộc Dương kinh ngạc hỏi cậu: “Có phải cậu từng học cái này rồi không?”