Xuyên về thập niên 80, thôn nữ cật lực làm giàu đổi đời - Chương 119
Cập nhật lúc: 2024-07-24 09:41:32
Lượt xem: 189
Bởi vì dọn hàng sớm nên Mộc Dương giúp Lôi Hương Dương chuẩn bị nguyên liệu một chút rồi nói với Lôi Hướng Dương: “Buổi chiểu chúng ta làm nhiều đồ chay một chút, e rằng đồ ăn mặn sẽ không đủ bán được.”
Trừ phi mua thêm một chút một chút thịt lợn nữa, nếu không số nội tạng lợn kia thực sự là không đủ bán.
Lôi Hướng Dương do dự một lát liền trả lời.
Buổi trưa Mộc Dương vẫn quay trở về nhà họ Mộc ăn cơm trưa, kết quả là khi vừa mới bước vào cửa liền bị Trương Hiểu Dung kéo đến một bên.
Trương Hiểu Dung thấp giọng nói: “Chuyện hôm nay con đi bán đồ ăn cùng với Lôi Hướng Dương bà nội đã biết rồi. Lát nữa con cẩn thận một chút, đừng có mà chọc tức bà nội đấy.”
Vừa nghe Trương Hiểu Dung nói như vậy Mộc Dương liền hiểu, lo sợ Trương Hiểu Dung sẽ lại gây chuyện.
Chắc lại có ai mách lẻo với Dương Thục Phương rồi.
Mộc Dương hừ lạnh một tiếng nói: “Con cũng đâu có đi ăn trộm.”
Chuyện này trước sau gì cũng sẽ phải trải qua, chẳng lẽ Dương Thục Phương cứ mãi ngày ngày cau có chửi bới, còn cô thì ngày nào cũng phải cẩn thận để phòng hay sao?
Sự hiểu biết trước đây của Mộc Dương đối với Dương Thục Phương chính là ngày nào cô còn cư xử khép nép thì Dương Thục Phương đều sẽ tìm ra được lỗi sai của cô mà thôi.
Vậy nên Mộc Dương không hề có ý định kìm nén chính mình.
Kết quả không ngờ rằng trên bàn ăn Dương Thục Phương trực tiếp hỏi thẳng Mộc Dương rằng: “Tao nghe nói chúng mày bán thịt, việc buôn bán cũng rất tốt đúng không?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-ve-thap-nien-80-thon-nu-cat-luc-lam-giau-doi-doi/chuong-119.html.]
Mộc Dương gật gật đầu trả lời: “Cũng tạm được, cả nhà đều chưa thử qua, nhưng ăn cũng được. Hơn nữa cũng không có bao nhiêu đồ.”
Dương Thục Phương lại tiếp tục hỏi một câu nữa: “Kiếm được tiền không?”
Mộc Dương nghe xong câu nói này miếng cơm vốn dĩ đã xuống đến cổ họng lại chui lên mũi khiến cho cô suýt chút nữa là bị nghẹn.
Dương Thục Phương như thế này là có ý gì? Ghen ăn tức ở hay sao?
Không đến mức đấy chứ, trẻ con nghịch ngợm một chút, kiếm ít tiền mà Dương Thục Phương cũng nhìn trúng sao?
Vì để đảm bảo an toàn cho việc buôn bán thì Mộc Dương chỉ có thể trả lời Dương Thục Phương một cách mơ hồ rằng: “Kiếm được tiền hay không thì cháu không biết, cậu ấy đã chi bao nhiêu tiền vốn cháu cũng không biết nốt.”
“Hơn nữa cháu chỉ là đến giúp đỡ cậu ấy nên cậu ấy cũng không nói với cháu những chuyện này.”
Mộc Dương nói xong bèn chuyển ánh mắt từ bị động sang chủ động nhìn sang Dương Thục Phương, cười hỏi bà ta: “Sao bà nội lại hỏi cái này thế ạ? Hay là bà muốn mua thử một chút? Nếu như bà mua thì chắc chắn con có thể bán rẻ hơn cho bà đó.”
Dương Thục Phương trợn mắt lườm Mộc Dương: “Bảo mày ngốc mà mày ngốc thật. Là con gái lớn thế này rồi, ngày nào cũng tới giúp thằng nhóc kia làm bao nhiêu việc, còn không trả tiền công, cứ thế làm không công cho nó. Có thừa hơi sức thế không bằng ở nhà làm việc đi.”
Dương Thục Phương nói đến thế rồi Mộc Dương còn không hiểu ý hay sao. Rõ ràng là Dương Thục Phương muốn bảo cô đi tìm Lôi Hướng Dương đòi tiền công.
Không chờ Mộc Dương đáp lời, Trần Xuân Hoa đã phụ hoạ theo Dương Thục Phương: “Đúng đấy, cũng không thể giúp không vậy được, trả có chút đồ ăn kia thì đáng bao tiền chứ? Con gái lớn rồi, đi làm học việc còn được thêm mấy đồng đấy.”
Mộc Dương nhìn chằm chằm Dương Thục PHương: “Nhưng mà chuyện này đã thống nhất ngay từ đầu rồi ạ. Bây giờ cũng không thể bảo con đến đòi tiền công được?”
“Đơn giản thôi, nếu như cậu ta không đưa tiền thì con không đi làm nữa.” Trần Xuân Hoa cười ha ha nhìn thoáng qua Trương Hiểu Dung: “Mẹ con không có dự tính gì chứ chẳng lẽ bác lại không nghĩ thay con được sao?”