Xuyên về thập niên 80, thôn nữ cật lực làm giàu đổi đời - Chương 124
Cập nhật lúc: 2024-07-29 10:41:38
Lượt xem: 248
Đi về đến nhà học Mộc, Mộc Dương niềm nở đi cất cuốc, sau đó ngoan ngoãn hô to: “Bà ơi! Ông với bác với bố con về rồi.”
Sau khi Mộc Dương hô xong câu này thì lại vội vã đi rót nước mang ghế ra cho Mộc Khai Kim. Quả thực ngoan hơn cả cún.
Đương nhiên là bộ dáng cún con này của Mộc Dương vẫn có thể đem lại tác dụng lớn, ít nhất là khiến Mộc Khai Kim vô cùng vui vẻ.
Tiện thể cũng khiến Mộc Trung Quốc vui theo.
Cho nên bầu không khí trong nhà lúc này coi như không tồi.
Đợi mấy người Mộc Khai Kim rửa tay xong, Mộc Dương và Trương Hiểu Dung tất bật bưng thức ăn lên bàn, sau đó gọi mọi người ra ăn cơm.
Mộc Dương khéo léo như thế, Mộc Khai Kim bèn khen cô một câu trước mặt cả nhà: “Hôm nay nhóc Dương đúng là ngoan ngoãn vâng lời. Cuối cùng đã lớn rồi.”
Mộc Dương ngượng ngùng cười, trong lòng thầm nói: Một lát nữa là ông sẽ không thấy con ngoan ngoãn vâng lời nữa đâu.
Chẳng qua trên mặt Mộc Dương càng thêm ngoan hiền, xới cơm cho Mộc Khai Kim.
Hôm nay mặc dù không thấy thịt nhưng dù sao cũng có phá lấu Mộc Dương mang về.
Những món chay này cũng được nấu chung với nước thịt, cho nên cũng có hương có vị của thịt. Chắc chắn ngon hơn hẳn những đồ chay bình thường không có cả dầu mỡ.
Tâm trạng của mọi người đều vì món ăn mà tốt hơn.
Ngay cả hai người đầy bụng toan tính như Dương Thục Phương và Trần Xuân Hoa cũng ăn không ít.
Đợi đến khi mọi người ăn đã lưng lưng, Mộc Dương bất ngờ nhìn sang Mộc Khai Kim, cười hỏi: “Cháu có một chuyện muốn xin ông nội cho ý kiến giúp con nên muốn hỏi ý của ông nội.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-ve-thap-nien-80-thon-nu-cat-luc-lam-giau-doi-doi/chuong-124.html.]
Mộc Khai Kim chỉ thấy chuyện này đương nhiên, cho nên rất hào sảng nói: “Chuyện gì cháu?”
Dù sao mình là chủ gia đình này, còn không phải là người ra quyết định vào thời điểm quan trọng nhất hay sao?
Lúc này Mộc Dương mới mở miệng, Dương Thục Phương và Trần Xuân Hoa đã thầm run rẩy trong lòng.
Chỉ thấy có một dự cảm không lành, dù sao mấy hôm nay Mộc Dương không ít lần kiếm thêm chuyện.
Dù sao hai người đều cảm thấy Mộc Dương đã không còn là con bé dễ nắn bóp như trước nữa.
Bây giờ mà Mộc Dương chủ động thì liệu hai người có thể sống yên được hay không?
Nhưng Mộc Khai Kim cũng đã đồng ý rồi, hai người bọn họ còn có thể làm gì được cơ chứ? Lúc này thì cũng chỉ có thể lựa chọn nghe theo trước.
Mộc Dương kể lại hết những gì mà Dương Thục Phương nói với cô vào buổi trưa một cách sống động cho Mộc Khai Kim nghe.
Sau khi Mộc Khai Kim nghe xong những lời này thì sắc mặt liền trở nên trầm mặc.
Mộc Khai Kim sao có thể không hiểu được suy nghĩ của vợ mình cơ chứ?
Đó là thấy tiền thì ham nên động lòng.
Không đợi Mộc Khai Kim nói gì mà Mộc Dương liền hỏi Mộc Khai Kim một câu: “Ông nội số tiền này nên đưa cho bà nội giữ hay là cháu tự mình giữ, hay là cháu đưa cho mẹ cháu giữ vậy?”
Dương Thục Phương liền trực tiếp nói một câu: “Đương nhiên là phải đưa cho cả nhà rồi.”
Dương Thục Phương không trực tiếp nói là đưa cho bản thân bà mà muốn được trực tiếp nghe thấy tên mình một cách danh chính ngôn thuận.
Lý do của Dương Thục Phương cũng thực sự rất hợp lý nói: “Nhà mình vẫn chưa ở riêng mà.”
Trần Xuân Hoa cũng liên tục gật đầu mà nói: “Mẹ nói như vậy là đúng, chúng ta vẫn chưa ra ở riêng nên sao có thể giữ tiền riêng được chứ?”
Mộc Dương cũng không lo lắng mà cười hi hi nói một câu: “Vậy nếu nói như thế thì có phải chú hai và thím hai cũng nên mang số tiền riêng của hai người ra không?”
Dù sao đối với số tiền riêng của Trần Xuân Hoa và Mộc Trung Hoa thì Mộc Dương mặc dù không rõ rốt cuộc là có bao nhiêu nhưng cô chắc chắn là họ có tiền riêng.
Mộc Trung Hoa lập tức trừng mắt nhìn Mộc Dương một cái nói: “Cháu nói linh tinh cái gì đấy?”
Trần Xuân Hoa cũng lập tức phản bác rằng bản thân bà căn bản chưa từng có tiền riêng.
Mộc Dương cười cười rồi cũng không tiếp tục tranh biện với hai người họ nữa.
Sau đó lại tiếp tục hỏi một chuyện khác: “Trước đây ông nội không phỉa đã từng nói bố cháu và mẹ cháu có thể tự nuôi anh trai cháu đi học đúng không?”
“Nếu như mỗi đồng tiền mà bố cháu kiếm được mang về đều đưa cho bà nội thì làm sao có thể nuôi anh Hồng Tinh đi học được chứ?” Mộc Dương đưa mắt nhìn, dường như có chút không hiểu nói: “Nếu như vậy thì anh của cháu sao có thể đi học được chứ?”