Xuyên về thập niên 80, thôn nữ cật lực làm giàu đổi đời - Chương 137
Cập nhật lúc: 2024-08-09 19:54:05
Lượt xem: 240
Mộc Dương liên tục vâng dạ.
Không hề nhắc một chữ nào chuyện sẽ giao tiền công cho Dương Thục Phương.
Dương Thục PHương lại tự mình nghĩ đến chuyện ấy: “Khi nào thì đưa tiền thế?”
Dương Thục Phương vừa hỏi câu này, Mộc Khai Kim bèn mở miệng: “Chuyện này thì bà đừng hỏi. Cháu nó kiếm được tiền thì để nó giữ lại mua kẹo ăn. Có chăng thì nó đồng ý đưa mẹ nó mới đúng.”
May mà Mộc Khai Kim vẫn còn nhớ đến chuyện này.
Đã nói ra sao có thể coi như không được?
Mộc Khai Kim nói như vậy, Dương Thục Phương lập tức thấy không vui. Cũng hối hận vì vừa rồi đã đồng ý cho Mộc Dương đi.
Mộc Dương thì sợ Dương Thục Phương đổi ý, vội nói: “Cái này thì có gì đâu? Con làm ít việc đi thì không phải những người khác trong nhà đều phải làm nhiều hơn sao? Con làm thế này có được không ông nội, con đưa một đồng cho bà, còn một đồng nữa thì đưa cho mẹ con có được không?”
“Con hiếu thảo với cả hai người nha.” Mộc Dương cười ngọt ngào, lời nói cũng giống như ướp đường vậy.
Người khác còn chưa lên tiếng, Mộc Khai Kim đã cười trước, nếp nhăn trên mặt đều xô vào nhau: “Được được được, tấm lòng của con mà. Bản thân con bằng lòng thì có gì không tốt chứ? Bà con vui còn không kịp ấy.”
Nói thật, Mộc Dương cũng thấy vui.
Mộc Khai Kim lên tiếng khả năng cao là phải đưa Dương Thục Phương cả hai đồng, bây giờ có thể giữ lại một đồng còn không đủ để mình vui vẻ hay sao?
Mộc Khai Kim là cảm thấy Mộc Dương hiếu thảo thật. Cho nên ngay sau đó lấy Mộc Dương làm gương: “Mấy đứa xem Dương nhà ta hiếu thảo biết bao, mấy đứa cũng học theo con bé đi, sau này có hiếu với bản thân, với bố mẹ, với bà nội nhiều hơn.”
Những người khác vâng một tiếng không tình nguyện lắm.
Mộc Hồng Tinh là anh nên thấy xấu hổ, không nhịn được liên tục liếc Mộc Dương.
Còn Mộc Dương hãy còn vì một đồng bạc này mà cười rạng rỡ như mặt trời.
Nhất thời Mộc Hồng Tinh bị chói loà mắt, rốt cuộc vội vàng cúi đầu xuống, trong lòng dấy lên một nỗi xấu hổ không rõ nguyên cớ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-ve-thap-nien-80-thon-nu-cat-luc-lam-giau-doi-doi/chuong-137.html.]
Mà Dương Thục Phương tự ngẫm nghĩ một hồi cũng xem như bình tâm lại rồi.
Có một đồng cũng còn hơn không.
Dù sao một đứa nhóc choai choai như Mộc Dương cũng không làm được bao nhiêu việc. Đến lúc đó không cho Trần Xuân Hoa lười biếng là được. Tiến độ công việc sẽ không bị chậm lại!
Trần Xuân Hoa còn chưa biết mình đã bị một đồng bạc lẻ này đánh bại.
Trái lại bà còn đang nghĩ đến chuyện Lôi Hướng Dương dám trả cho Mộc Dương hai đồng thì chắc chắn một ngày không chỉ kiếm được năm sáu đồng đơn giản như vậy.
Thế nên trong thoáng chốc, con mắt ghen tị của Trần Xuân Hoa đều xanh lét. Xé tim xé phổi hận không thể nói với Mộc Trung Hoa dự định của mình.
Có điều bây giờ đang vào vụ mùa thu hoạch rồi.
Mộc Dương sắp đem về nhà hai đồng, tuy rằng sáng hôm nay cô không cần đi cùng bọn họ ra đồng mà tiếp tục đi bán hàng, nhưng bây giờ vẫn chưa đến chín giờ, Dương Thục Phương không để phí một phút nào: “Còn nửa tiếng, con cũng ra đồng gặt lúa cùng đi.”
Nửa tiếng cũng có thể gặt được không ít lúa rồi.
Loại hành vi này của Dương Thục Phương không khác nào Chu Bái Bì(*).
Mộc Dương thầm phun ra một ngụm m.á.u nhưng vẫn phải cầm liềm ngoan ngoãn đi theo.
Có điều trước khi ra ngoài, Mộc Dương cũng không quên rót nước nóng từ trong phích ra đổ vào một cái bình nước quân dụng và mang theo một cốc uống nước.
Đến lúc cần thì để cho mấy người Trương Hiểu Dung uống nước.
Tuy rằng mấy người Trương Hiểu Dung không chắc đã chú trọng cái này, nhưng Mộc Dương nhất định sẽ không để Trương Hiểu Dung uống nước lạnh cùng những người khác.
Lại còn là nước lã nữa.
Uống nước lã dễ mắc kí sinh trùng. Cũng không dám làm liều như vậy.
Đối với sự cẩn thận của Mộc Dương, Trương Hiểu Dung còn cảm thấy không cần thiết lắm: “Cũng chỉ có nửa ngày thôi, khát thì lấy nước trong khe suối uống là được.”
Mang theo bình nước vướng víu biết bao nhiêu?