Xuyên về thập niên 80, thôn nữ cật lực làm giàu đổi đời - Chương 138
Cập nhật lúc: 2024-08-10 19:22:52
Lượt xem: 99
Lần này Mộc Dương không nói gì mà Mộc Hồng Tinh lại chủ động giải thích một câu: “Mẹ, hay là uống nước đun sôi đi, nếu không dễ bị mắc bệnh sán lá gan lắm, thầy giáo đã nói rồi.”
Trương Hiểu Dung vẫn không nói gì.
Nhưng trong lòng cũng thầm cảm thấy hai đứa con của mình kỹ lưỡng quá.
Ở đâu mà có nhiều sán như vậy được chứ?
Mặc dù trong đầu của Mộc Dương vẫn có ký ức về việc gặt lúa nhưng bây giờ cầm liềm cô vẫn có chút bối rối.
Liềm thực sự rất sắc bén.
Mà còn rất dài và cong nữa.
Trên lưỡi liềm đầy răng cưa nhọn nhỏ.
Trông thực sự rất đáng sợ.
Đặc biệt là Mộc Dương bây giờ vẫn chưa lớn mà lại dùng liềm của người lớn khiến người ta nhìn càng sợ hơn.
Trương Hiểu Dung nhìn Mộc Dương mãi vẫn chưa động tay nên nhỏ giọng hỏi cô: “Có chuyện gì sao?”
“Con nghĩ nhỡ như cắt vào tay nên cảm thấy có chút sợ hãi thôi.” Mộc Dương nói thật lòng sau đó lại ra nhẹ nhàng thở hắt ra một hơi nói: “Con sợ sẽ tự cắt đứt ngón tay của chính mình quá.”
Trương Hiểu Dung dường như bị chọc cười, bà chỉ cảm thấy Mộc Dương như đang nói đùa: “Cái con bé này nói đùa cái gì đấy? Làm gì mà dọa người đến thế chứ?”
“Nhanh gặt đi, lát nữa bà nội lại mắng cho bây giờ.” Trương Hiểu Dung thúc giục Mộc Dương một câu.
Mộc Dương gật gật đầu đau khổ cúi người xuống nắm một nắm lúa mì, sau đó cẩn thận dùng liềm cắt một nhát.
Tay Mộc Dương vẫn còn nhỏ nên nắm lúa mì cầm được cũng không to, cần phải đặt ở dưới đất, sau đó mới có thể tiếp tục cắt.
Xếp vài nắm như vậy lại với nhau thì mới vừa bằng một nắm của người lớn.
Hai nắm lớn gộp lại với nhau để mấy người đàn ông có thể dễ dàng mang về và đập lúa ra.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-ve-thap-nien-80-thon-nu-cat-luc-lam-giau-doi-doi/chuong-138.html.]
Trong lúc đó không hề có ai nói chuyện gì cả, mọi người đều chuyên tâm làm việc.
Ngay cả người nhỏ tuổi nhất là Mộc Hồng Chiêu bây giờ cũng không ai có thời gian trông nom mà để nó tự mình chơi trên ruộng.
Bởi vì Mộc Hoan cũng phải đi cắt lúa mì.
Đừng nghĩ cắt lúa chỉ cần cắt đứt là được, việc này thực sự rất mệt.
Việc này hoàn toàn không thể ngồi xuống vì sẽ phải không ngừng tiến về phía trước, sau đó không ngừng gặt lúa và để sang bên cạnh.
Nên luôn phải duy trì tư thế cúi lưng và dang chân, dường như là nửa ngồi nửa đứng vậy.
Chưa cần nhắc đã biết mệt như thế nào rồi.
Sau đó còn phải chuyển động tay một cách cẩn thận, nếu không có thể sẽ bị cắt vào tay.
Làm thế nào để vừa duy trì được hiệu quả cao vừa đảm bảo được an toàn của bản thân?
Mộc Dương làm việc trong môi trường căng thẳng cường độ cao nên không thể suy nghĩ được cái gì khác.
Đợi đến lúc sắp 9 giờ thì Mộc Dương mới đứng dậy, cô cảm thấy mệt mỏi mà thở hắt ra một hơi.
Cảm giác này thực sự là quá đáng sợ mà.
Trong lòng Mộc Dương nghĩ bản thân bất luận như thế nào cũng không thể cả đời cắm mặt cho đất được.
Nếu không thì chắc chắn sẽ mệt c.h.ế.t mất.
Mộc Dương dơ tay lau mồ hôi trên trán rồi chạy đến bên phía Trương Hiểu Dung, nói nhỏ rằng bản thân sẽ đi đến chỗ Lôi Hướng Dương.
Sau khi Trương Hiểu Dung đồng ý một tiếng thì cô mới chạy đi.
Mộc Dương cảm thấy chân mình dường như không phải chân của mình nữa rồi, ngay cả lưng cũng sắp gãy rồi.
Cô không dám nghĩ công việc như thế này còn phải làm mấy ngày nữa đây.