Xuyên về thập niên 80, thôn nữ cật lực làm giàu đổi đời - Chương 140
Cập nhật lúc: 2024-08-13 00:02:41
Lượt xem: 172
Mộc Hoan làm việc chậm chạp, đến khi người nhà họ Mộc quay về vẫn chưa làm xong việc.
Dương Thục Phương thấy bực mình, lập tức mắng mỏ.
Trần Xuân Hoa bị mắng cũng khó chịu trong lòng nên vơ lấy cây chổi, quất Mộc Hoan mấy phát.
Lần này Mộc Hoan không chịu được, nói thẳng là sẽ đi nhảy giếng.
Lúc ấy ồn ào rất to, ngay cả ông bà Lý và ông bà Dương ở bên cạnh nhà đều sang khuyên can.
Thời điểm bận rộn vụ mùa như này mà vẫn rảnh mà cãi nhau, truyền ra ngoài đúng thật là làm trò cười.
Vậy nên bầu không khí ở nhà họ Mộc không tốt nổi.
Trương Hiểu Dung đang bận nấu cơm. Mộc Dương trông thấy sắc mặt Trương Hiểu Dung không tốt, trong lòng cũng thấy khó chịu.
Mộc Dương bèn nói này nọ Trần Xuân Hoa một câu: “Thím hai làm việc ngày càng không lanh lẹ.”
Sau khi nói xong, Mộc Dương quay đi giúp Trương Hiểu Dung nấu cơm.
Trương Hiểu Dung nấu xong cơm thì không muốn làm gì cả, gượng cười bảo Mộc Dương: “Con bê thức ăn lên đi. Lát nữa mẹ lên ăn. Muốn nghỉ ngơi một lát.”
Quả thật bà không thấy đói.
Trong lòng Mộc Dương thấy hơi bất an.
Bởi vì hôm nay là vào ngày thu hoạch rồi nên thịt mua hôm trước cuối cùng cũng được bỏ ra nấu. Đã ướp muối lâu như vậy, dù rằng không bị hỏng nhưng kiểu gì cũng bị mùi.
Nhưng dù gì cũng là thịt, lại còn là thịt mỡ.
Dùng miếng thịt này nấu một nồi to khoai tây nấu đỗ, vừa bê lên bàn, mọi người đã vất vả cả sáng đều đói cồn cào, nhấc đũa lùa cơm.
Ai ai cũng như ăn cướp vậy. Chẳng để ý cái gì cả.
Ngay cả việc Trương Hiểu Dung không có mặt trên bàn ăn cũng không phát hiện ra.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-ve-thap-nien-80-thon-nu-cat-luc-lam-giau-doi-doi/chuong-140.html.]
Cuối cũng vẫn là Mộc Khai Kim hỏi một câu: “Mẹ con đâu Dương?”
Mộc Dương liền nói hình như Trương Hiểu Dung không khoẻ nên muốn nghỉ ngơi một lát.
Mộc Khai Kim nghe vậy, một hồi mới thở dài: “Buổi chiều bảo mẹ con đừng đi làm nữa, cứ để mẹ con nghỉ ngơi đi.”
Dương Thục Phương nghe thấy lập tức không vui, đập đũa lên bàn: “Đứa nào đứa nấy đều học thói chây lười, tao già cả thế này còn không lười biếng, không nói gì mà không khoẻ, mấy cô thì hay rồi…”
Mộc Khai Kim liếc bà một cái, khuyên can: “Con dâu không phải người như vậy. Bà bớt nói một câu đi. Ăn cơm ăn cơm.”
Mộc Khai Kim đã giảng hoà, Dương Thục Phương cũng không thể nói thêm gì, song vẻ mặt vẫn bí xị.
Mộc Dương suy nghĩ rồi lấy từ trong túi ra tiền 1 đồng mà mình đã chuẩn bị từ trước, trực tiếp đưa cho Dương Thục Phương: “Bà ơi, đây là tiền công ngày hôm nay. Biếu bà ạ.”
Đã thấy sắc mặt Dương Thục Phương rốt cuộc đã tươi hơn một tí, còn khen Mộc Dương một câu dù trước nay chẳng thấy: “Coi như con có lương tâm, không quên gốc gác.”
Mộc Dương tranh thủ lúc Dương Thục Phương vui vẻ, vội trút cơm và đồ ăn phần Trương Hiểu Dung.
Vốn Mộc Dương cũng không muốn gắp món thịt kia nhưng nghĩ đến Trương Hiểu Dung cũng chưa ăn nên lại gắp hai miếng.
Thế nhưng hành động này lại khiến Dương Thục Phương không vui.
Mộc Dương thấy vẻ mặt đó của Dương Thục Phương, trong lòng không nhịn được nói: “Sao mà toan tính đến thế được nhỉ?”
Mộc Dương lại gắp thức ăn vào trong bát mình, nhưng lần này không gắp một miếng thịt nào nữa.
Dương Thục Phương vẫn luôn nhìn chằm chằm vào đũa của cô, lúc này mới thu lại tầm mắt.
Đến cả lúc Mộc Dương bê đồ ăn đi tìm Trương Hiểu Dung cũng không nói gì nữa.
Mộc Dương bê đồ ăn đến nhà bếp, trông thấy Trương Hiểu Dung đã ổn hơn một chút, lúc này cô mới tạm yên tâm.
Mộc Dương hỏi Trương Hiểu Dung bây giờ đã muốn ăn chưa, Trương Hiểu Dung quả thật cũng thấy hơi đói nên nhận bát cơm.
Trương Hiểu Dung thấy Mộc Dương là đang thương mình, cảm thấy ấm lòng biết bao, bê bát cơm cũng chỉ ngồi cười.