Xuyên về thập niên 80, thôn nữ cật lực làm giàu đổi đời - Chương 142
Cập nhật lúc: 2024-08-14 13:20:16
Lượt xem: 114
Mộc Trung Quốc thấp giọng hỏi bà: “Nếu như thật sự cảm thấy không thoải mái thì nghỉ ngơi một chút đi, lát nữa tôi sẽ nói với mẹ cho.”
Trương Hiểu Dung giữ lấy Mộc Trung Hoa rồi nhẹ giọng nói một câu: “Bố mẹ đã lớn tuổi như vậy còn không nói đến việc nghỉ ngơi thì làm sao mà tôi có thể nghỉ ngơi chứ? Nếu mà tôi không đi thì mẹ sẽ phải làm thêm rất nhiều việc đó.”
“Không sao, đừng lo lắng.”
Mộc Dương ở bên cạnh quan sát, trong lòng có chút cảm giác gì đó không thể nói rõ, cô cảm thấy Trương Hiểu Dung không coi trọng sức khỏe của mình chút nào.
Nhưng cũng hiểu rất rõ Trương Hiểu Dung cũng chỉ là có lòng hiếu thuận mà thôi.
Tính cách của Trương Hiểu Dung rất mềm yếu, nhưng nguyên nhân lớn nhất tạo nên sự mềm yếu này vừa đến từ lòng hiếu thuận lại vừa đến từ lòng lương thiện nữa.
Đối với tính cách như vậy của Trương Hiểu Dung thì Mộc Dương cũng không biết nên nói gì.
Dù sao đến cuối cùng Mộc Dương cũng chỉ đi rót một ly nước nóng cho Trương Hiểu Dung rồi bảo bà từ từ uống.
Trong lòng cô thầm quyết định buổi chiều hôm nay cô sẽ làm việc ở đằng sau Trương Hiểu Dung.
Sau đó giúp Trương Hiểu Dung làm nhiều một chút.
Nhưng việc Trương Hiểu Dung không muốn ăn cơm như vậy cũng khó mà làm nổi việc gì, nên Mộc Dương dành thời gian rảnh lặng lẽ đi đến muốn cửa tiệm ở trong thôn.
Cửa hàng ở trong thôn là một cửa hàng nhỏ bán tạp hóa.
May là bây giờ mua đồ đã không còn dùng tem phiếu nữa rồi nên mới có thể mở được quán.
Mộc Dương móc ra 5 hào trong túi rồi trực tiếp hỏi: “Có bán kẹo không?”
Ông Đinh chủ cửa hàng hoàn toàn hòa nhã nói: “Có, có kẹo hoa quả, đường trắng và cả đường nâu nữa, cháu muốn mua loại nào?”
Ông Đinh vừa nói vừa dùng tay chỉ cho Mộc Dương xem.
Đường trắng là đường cát trắng, còn đường vàng thì có màu hơi đỏ, nhưng chất lượng lại không tốt bằng đường đỏ.
Đường vàng hay đường trắng thì chắc chắn không thể nên Mộc Dương quyết định mua kẹo hoa quả, bao bì của loại kẹo này lại rất cổ và thô
Mộc Dương thậm chí còn chưa từng ăn qua loại kẹo này.
Mộc Dương hỏi giá xong thì có chút kinh ngạc.
Hai hào đã có thể mua được rất nhiều rồi!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-ve-thap-nien-80-thon-nu-cat-luc-lam-giau-doi-doi/chuong-142.html.]
Mộc Dương hào phóng đưa ra 2 hào.
Ít nhất cũng được khoảng 15 cái.
Ngoài kẹo hoa quả ra Mộc Dương cũng không mua cái gì khác. Sau đó chạy một mạch đi về nhà.
Trương Hiểu Dung vẫn chưa đỡ.
Mà vẫn không có khẩu vị ăn uống như cũ.
Mộc Dương bảo Trương Hiểu Dung nhắm mắt vào, sau đó âm thầm mở một cái kẹo hoa quả ra nhét vào miệng Trương Hiểu Dung
Sau khi Trương Hiểu Dung nếm được vị ngọt của kẹo thì bất ngờ kêu lên một tiếng.
Mộc Dương vội vàng suỵt một tiếng.
Trương Hiểu Dung trợn to mắt nhỏ giọng hỏi Mộc Dương một câu: “Sao lại đi mua kẹo? con thèm rồi à?”
Mộc Dương cũng không biết phải giải thích như thế nào với Trương Hiểu Dung, cô sợ bà bị đường huyết thấp nên mới đi mua kẹo, vì vậy cô chỉ nói linh tinh rằng: “Mấy ngày nay mệt quá rồi, chỉ ăn cơm thì cũng không được. Lúc làm việc trong miệng ngậm một cái kẹo sẽ cảm thấy tốt hơn.”
Mộc Dương sợ Trương Hiểu Dung không lỡ ăn nên cũng không nhét vào túi bà.
Mà cô lấy kẹo chia ra làm hai phần, một phần dấu trong túi của mình để buổi chiều cho Trương Hiểu Dung ăn, còn một phần thì dấu trong chiếc lọ nhỏ để cho cô.
Trương Hiểu Dung nhìn thấy Mộc Dương không ăn nên nói: “Con cũng ăn một cái đi.”
Mộc Dương do dự một chút, cuối cùng vẫn chọn bỏ một cái vào trong miệng mình.
Hương vị ngọt ngào của kẹo liền từ từ lan tỏa ra trong miệng.
Nên nói thế nào đây nhỉ? Vị ngọt là hương vị khiến cho người ta cảm thấy hạnh phúc nhất.
Mộc Dương chậm rãi nheo mắt lại cảm nhận nó.
Trong lòng lại không nhịn được thở dài một hơi nghĩ: Kiểu này là nghèo đến mức nào đây? Ăn một miếng kẹo thôi mà cũng cảm thấy thỏa mãn đến như vậy. Có thế thấy ngày trước đã sống khốn khổ như thế nào.
Chuyện buổi trưa nay cũng không ảnh hưởng đến bất cứ chuyện gì, sau khi nghỉ ngơi một chút thì người nhà họ Mộc cũng lại đi ra ruộng tiếp.
Mộc Dương còn mang theo cả một bình nước nhỏ.
Buổi trưa Trương Hiểu Dung cũng đã như vậy rồi mà còn không ăn cơm trưa, nhưng cũng chẳng có ai nói câu nào bảo Trương Hiểu Dung làm ít việc một chút.
Mộc Trung Quốc mặc dù thi thoảng cũng nhìn qua chỗ bà nhưng lại không hề nói bất kỳ điều gì trước mặt cả nhà.