Xuyên về thập niên 80, thôn nữ cật lực làm giàu đổi đời - Chương 151
Cập nhật lúc: 2024-08-24 15:02:20
Lượt xem: 123
Nhưng chuyện này cũng không cần thiết phải nói với Mộc Hoan nên Mộc Dương liền lắc lắc đầu trực tiếp phủ định.
Mộc Hoan cũng không nói gì còn Mộc Dương thì đi ra ngoài, chỉ có mình Mộc Hoan là ở nhà trông nhà cũng như trông em trai.
Mộc Dương vừa mới chạy ra ngoài thì liền đi đến chỗ nhà Lôi Hướng Dương luôn.
Lôi Hướng Dương cũng vừa về tới nhà.
Mộc Dương cũng chỉ tùy ý hỏi hai câu rồi không dám trì hoãn nữa mà chạy ngay ra đồng.
Lôi Hướng Dương hôm nay cũng mệt lắm rồi nhưng điều làm mọi người trở nên thích thú là cậu mang một cái nồi phá lấu và rau đã bán hết sạch về.
Mọi thứ đều nằm trong dự tính của Mộc Dương vì mấy ngày nay là thời gian dễ kiếm tiền nhất.
Mà cũng không ai rảnh rỗi để cạnh tranh việc buôn bán với họ.
Thời gian mùa màng bận rộn ít nhất cũng phải kéo dài năm sáu ngày nữa.
Vậy nên món tiền này cũng còn có thể kiếm thêm vài ngày nữa.
Nhưng nghĩ đến sau này Mộc Dương trong lòng âm thầm thở dài một tiếng, cảm thấy bản thân nên nghĩ sau này mình sẽ phải kiếm tiền như thế nào.
Kết quả Mộc Dương vẫn chưa ra đến ruộng đã thấy có một đoàn người đi về.
Vừa hay đó lại là nhóm người nhà họ Mộc.
Mộc Dương định vui vẻ chào hỏi mọi người nhưng kết quả nhìn thấy bầu không của nhà mình, trong lòng cô đột nhiên trở nên sợ hãi.
Sau đó cô lại nhìn thấy Trương Hiểu Dung được Mộc Trung Quốc cõng trên lưng.
Trong đầu Mộc Dương đột nhiên “ù” một tiếng.
Không thể nói ra được cảm nhận lúc bấy giờ.
Nhưng lúc này mọi sự bình tĩnh đều không còn nữa.
Mộc Dương phát hiện trong lòng mình đang trở nên rất hoảng loạn.
Mộc Dương cất lời hỏi một tiếng nói: “Mẹ con làm sao thế?”
Nhưng không có ai trả lời Mộc Dương mà cả đoàn người chỉ vội vàng đi về nhà.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-ve-thap-nien-80-thon-nu-cat-luc-lam-giau-doi-doi/chuong-151.html.]
Mộc Dương ngơ ngác tại chỗ một lát rồi mới phản ứng lại nhanh chân chạy đuổi theo mọi người.
Sau đó bắt lấy tay Mộc Hồng Tình hỏi: “Mẹ rốt cuộc là bị làm sao?”
Mộc Hồng Tinh lắc lắc đầu sắc mặt lo lắng nói: “Anh cũng không biết, vừa nãy mẹ bị chóng mặt ở ngoài ruộng một chút.”
Mộc Dương sợ hãi nói: “Thế sao còn đi về nhà mà không đưa đi bệnh viện chứ!”
Dương Thục Phương lúc này mới quay đầu nhìn về phía Mộc Dương trừng mắt một cái nói: “Đừng có mà làm loạn nữa! Nhanh chóng đi về nhà đi.”
Mộc Dương không biết tại sao mà cô dường như cảm thấy chắc chắn có chuyện lớn gì đó đang xảy ra.
Hơn nữa còn là chuyện đe dọa đến mạng người.
Cô đột nhiên xông đến phía trước mặt Mộc Trung Quốc và lớn tiếng nói với ông: “Mẹ con đã ngất đi rồi mà còn không đưa đến bệnh viện sao! Chúng ta đi bệnh viện đi!”
Mộc Trung Quốc không hề để ý đến Mộc Dương mà vội vàng gạt Mộc Dương sang một bên.
Khiến cho cô loạng choạng suýt nữa thì ngã ra đất.
Mộc Hồng Tinh kéo Mộc Dương lại hạ thấp giọng nói với cô: “Em đừng có lo lắng, chú hai đã đi mời bà Hùng rồi
Bà Hùng là bác sĩ ở trong thôn, cũng là một người từng học qua y học.
BÌnh thường những người mắc bệnh nhẹ đều sẽ đến chỗ bà ấy khám.
Nhưng tình trạng của Trương Hiểu Dung thì nhìn như thế nào cũng không giống như đang mắc bệnh nhẹ.
Mộc Dương trong lòng lo lắng như lửa đốt nói: “Người khác không biết thì thôi đi, nhưng đến anh cũng còn không biết hay sao? Chuyện lớn như thế này chắc chắn phải đi bệnh viện.”
Nhưng Mộc Dương nói như vậy mà vẫn không có ai quan tâm đến cô cả.
Nhóm người nhà họ Mộc vẫn cõng Trương Hiểu Dung đi về nhà.
Vừa bước vào trong cửa, Mộc Dương còn chưa kịp nhắc lại việc đưa đi bệnh viện một lần nữa thì Trương Hiểu Dung đã tự tỉnh lại.
Cùng lúc đó bác sĩ cũng đã cùng Mộc Trung Hoa về đến nơi.
Mộc Dương coi như cũng nhìn thấy tấm lòng sắt đá của bọn họ, vậy mà lại không đưa Trương Hiểu Dung đi bệnh viện.