Xuyên về thập niên 80, thôn nữ cật lực làm giàu đổi đời - Chương 166
Cập nhật lúc: 2024-09-19 16:28:11
Lượt xem: 56
Mộc Trung Quốc thật sự không giỏi ăn nói nên căn bản không biết nói như thế nào để Dương Thục Phương đưa ra số tiền này, cuối cùng chỉ có thể cúi gằm mặt đi từ chỗ Dương Thục Phương ra.
Trương Hiểu Dung vẫn chưa nghĩ đến việc Dương Thục Phương vậy mà lại không nguyện ý bỏ ra số tiền này, nên khi nhìn thấy bộ dạng của Mộc Trung Quốc khi quay trở về khiến cho bà có chút ngạc nhiên hỏi: “Thế nào rồi?”
Mộc Trung Quốc nhìn thấy Trương Hiểu Dung hỏi thì một chữ cũng không nói thành lời.
Trong mắt Mộc Trung Quốc lúc này tràn đầy sự thất vọng.
Mộc Dương ở bên cạnh thấy rõ, đột nhiên đoán ra được nguyên nhân của chuyện này.
Cô bỗng nhiên bừng bừng tức giận nói: “Có phải bà nội không đưa tiền không?”
Mộc Dương hỏi câu này khiến cho Mộc Trung Quốc cúi gằm đầu xuống không biết nên nói gì mới tốt.
Đối với Mộc Trung Quốc mà nói thì chuyện này đối với ông mà nói là một đả kích rất lớn.
Mộc Dương nhìn thấy phản ứng này của Mộc Trung Quốc thì đã hiểu rõ, lúc đó cô liền hừ một tiếng rồi tức đến mức không muốn nói gì nữa.
Trương Hiểu Dung thì chân tay lóng ngóng, sau đó thì nghĩ ngợi, bà cảm thấy rất là ấm ức nên bắt đầu rơi nước mắt.
Vừa rơi nước mắt bà vừa hỏi Mộc Trung Quốc: “Thế bây giờ phải làm như thế nào đây? Không phải chuyện này đã nói xong rồi hay sao.”
Mộc Trung Quốc cắn răng xoay người rời đi nói: “Để tôi đi thêm một chuyến nữa.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-ve-thap-nien-80-thon-nu-cat-luc-lam-giau-doi-doi/chuong-166.html.]
Mộc Trung Quốc từng bước lớn xông về phía trước, Mộc Dương nghĩ rồi nói với Trương Hiểu Dung: “Con đi xem thế nào.”
Mộc Trung Quốc quay lại khiến cho Dương Thục Phương biết ông vẫn chưa c.h.ế.t tâm nên nhíu mày hỏi ông: “Thằng cả, mày rốt cuộc muốn làm cái gì đây hả? Tao đã nói rõ với mày rồi cơ mà, trong nhà thật sự là không có tiền rồi.”
“Mày có ép c.h.ế.t tao thì tao cũng không có tiền mà đưa cho mày đâu.”
Dương Thục Phương nói xong những câu này, không đợi Mộc Trung Quốc kịp phản ứng lại liên khóc lóc nói: “Thằng cả , mày cũng không thể không có lương tâm được, chẳng lẽ mày quên là lúc nhỏ bố mẹ nuôi lớn mà như thế nào à? Bố mày đi lính hai mẹ còn mình đã phải sống khổ cực…”
“Mày bức mẹ như vậy, không bằng bức c.h.ế.t mẹ đi.”
Dương Thục Phương cứ khóc như vậy, tiếng khóc kéo dài nghe rất thê lương.
Mộc Trung Quốc bị tiếng khóc của Dương Thục Phương làm cho tay chân lóng ngóng, trong lòng rất là sốt ruột nhưng lại không dám tức giận, đặc biết là những chuyện mà Dương Thục Phương nói kia khiến cho ông càng nghĩ lại càng không thể không thương bà.
Những ngày tháng đó Dương Thục Phương thực sự sống rất khổ cực.
Nếu như không phải Dương Thục Phương giỏi giang thì có lẽ Mộc Trung Quốc sớm đã đói c.h.ế.t rồi.
Nhưng mà…
Nghĩ đến Trương Hiểu Dung thì Mộc Trung Quốc cũng chỉ có thể cắn răng cắn lợi mà nói: “Mẹ, chuyện này cũng không phải là chuyện nhỏ, nếu như mà bây giờ không đi xử lý thì làm sao mà nói chuyện được với thôn chứ? Đến lúc đó Hiểu Dung sẽ bị cưỡng chế đưa đi đó.”
Dương Thục Phương vẫn cứ chỉ nói một câu: “Đưa đi thì càng tốt, bọn họ dẫn đi bệnh viện thì chúng ta cũng không cần phải mất tiền nữa.”