Xuyên về thập niên 80, thôn nữ cật lực làm giàu đổi đời - Chương 170
Cập nhật lúc: 2024-09-27 20:51:34
Lượt xem: 81
Hỏi thăm hết mấy nhà, lúc này mới có người trông thấy Trương Hiểu Dung đi về hướng nhà mẹ đẻ. Thế là Mộc Trung Quốc vội vàng dẫn Mộc Dương sang nhà họ Trương tìm người.
Mà ở bên nhà họ Trương cũng vì việc Trương Hiểu Dung về nhà mà lo ngược lo xuôi.
Dù sao người trong nhà đều biết tính cách của Trương Hiểu Dung, Trương Hiểu Dung đột nhiên không báo tiếng nào mà tự dưng quay về nhà thì chắc chắn là đã xảy ra chuyện gì rồi.
Hỏi Trương Hiểu Dung hết lần này tới lần khác mà Trương Hiểu Dung không nói, còn không phải khiến người ta lo sốt vó hay sao?
Đợi đến khi Mộc Trung Quốc và Mộc Dương tới nhà họ Trương, bà ngoại Mộc Dương còn đang gặng hỏi Trương Hiểu Dung rằng rốt cuộc là có chuyện gì.
Cũng chẳng biết vì sao mà Trương Hiểu Dung nhất quyết không chịu nói, bị hỏi cuống lên rồi thì chỉ khóc hu hu.
Làm cho bà ngoại bực đến độ chỉ thấy đỉnh đầu mình sắp bốc khói rồi.
Trông thấy Mộc Trung Quốc tới, bà ngoại lập tức bùng nổ cơn giận, trực tiếp chất vấn: “Rốt cuộc là có chuyện gì đây hả?
Con gái ngoan của tôi gả sang nhà mấy người, vừa về nhà đẻ là khóc lóc, đến cùng là mấy người đã làm gì khiến con tôi ấm ức như thế?”
Bà ngoại cũng là tức lắm rồi mới thành ra thế này. Nếu là bình thường, bà ngoại thật ra vẫn rất thấu tình đạt lý. Chẳng qua bây giờ chỉ một mực bệnh con mình.
Còn ông ngoại vẫn khá là tỉnh táo, giữ bà lại nói chuyện cẩn thận với Mộc Trung Quốc: “Mẹ con chỉ là xót con gái thôi, con đừng chấp bà ấy, con nói cho bố nghe là có chuyện gì?”
Mộc Trung Quốc mở miệng, cũng sững người ra không nói nên lời.
Chuyện như thế thì sao có thể nói ra ngoài cho được?
Vừa nghĩ đến những chuyện trong nhà, Mộc Trung Quốc lại thấy xấu hổ không mở miệng ra được.
Càng không dám ngẩng đầu lên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-ve-thap-nien-80-thon-nu-cat-luc-lam-giau-doi-doi/chuong-170.html.]
Có điều Mộc Dương nhìn sang Trương Hiểu Dung một cái, lại nhìn lại Mộc Trung Quốc, thấy hai người không nói câu nào, sốt ruột không thôi đành tự đứng ra nói rõ mọi chuyện.
Mộc Dương vừa mới lên tiếng lập tức khơi dậy nỗi uất ức của Trương Hiểu Dung, Trương Hiểu Dung cũng nhìn Mộc Trung Quốc, hỏi thẳng: “Mộc Trung Quốc, tôi hỏi ông, tôi đến nhà họ Mộc nhiều năm như thế, có bao giờ tôi lười nhác biếng làm không?
Tôi có từng cãi lời mẹ chồng câu nào không?
Ngay cả chuyện của cái Dương, mẹ ông quá đáng như vậy, tôi cũng chưa một lần nói gì mẹ ông nửa câu không phải sao?
Tất cả tôi đều nhẫn nhịn thế nhưng giờ xảy ra chuyện như này, yêu cầu một chút tiền thôi cũng khó vậy à? Không những bảo tôi phải viết giấy vay nợ!
Những cái này cũng thôi đi, tôi chỉ hỏi một câu chúng ta chưa phân nhà thì lấy đâu ra tiền, mẹ ông đã mắng tôi sa sả sa sả.
Rốt cuộc tôi đã làm sai cái gì hả?”
Đây là lần đầu tiên Trương Hiểu Dung lớn giọng nói chuyện với Mộc Trung Quốc như vậy trong suốt từng ấy năm hai người kết hôn.
Mộc Trung Quốc cũng không ngờ mẹ mình lại như thế. Trong lúc nhất thời ông cũng á khẩu không thể trả lời.
Cuối cùng, trông thấy Trương Hiểu Dung khóc đến bỏ hết mặt mũi, Mộc Trung Quốc vẫn thành thật: “Trong lòng tôi cái gì bà cũng tốt hết.
Việc trong nhà bà là người làm nhiều nhất, kể cả chăm sóc mẹ tôi hay là chăm sóc tôi bà đều không than vãn nửa lời.
Từ trước đến nay bà cũng chưa từng nói gì người trong nhà. Tính tình mẹ tôi như thế, động tí là lại nổi cáu, bà cũng bỏ qua không so đo.
Những chuyện này tôi đều biết cả. Chuyện này quả thật là trong nhà không có nhiều tiền, dù sao mẹ tôi cũng khổ cực nhiều năm như vậy cho nên mới chấp nhất với tiền nong, không nỡ bỏ tiền ra cũng là điều dễ hiểu.
Huống hồ không phải tôi nói rồi sao? Tôi sẽ nghĩ cách…”