Yểu Điệu Như Nàng - Chương 28
Cập nhật lúc: 2025-02-21 18:05:46
Lượt xem: 8
Chàng nhíu mày, công chúa biết chàng suy nghĩ cái gì, có lòng tốt trấn an chàng: “Đại sư, nhìn thoáng ra chút đi, nhân sinh gặp gỡ chính là thần kỳ như vậy. Chàng nên thấy may mắn vì có người nhà quan tâm chàng tới mức đó, chẳng lẽ chàng không thấy cảm động chút nào à?”
Công chúa nhìn mặt chàng chăm chú, hy vọng có thể nhìn thấy cảm xúc d.a.o động trên đó, đáng tiếc là đại sư vẫn ngoảnh mặt làm ngơ.
Công chúa có phần nghèo từ, sau một lúc lâu, nàng thở dài nói: “Thôi được, lời đề nghị của ta lần trước, để chàng thành thân với ta rồi lại xuất gia, chàng có suy xét chút nào không? Ta không thể ở nhờ lâu dài trong phủ chàng được, nếu ngày nào đó phủ Sở Vương bị thu lại, ta không danh không phận, chẳng phải sẽ bị bắt đi làm tiểu thiếp cho người à?” Nói đến đây, công chúa khó tránh khỏi mất mát, nàng cúi đầu nói thầm: “Ta là công chúa Thiện Thiện hàng thật giá thật, sao có thẻ làm tiểu thiếp cho người! Tuy rằng Thiên Tuế các chàng càng thích tiểu thiếp hơn một chút, nhưng ta cũng không thể tự hạ thân phận nha…”
Nàng nói líu lo rất nhiều, không phải Thích Tâm không hiểu cái khó của nàng. Đang lúc chàng định thương nghị với nàng, công chúa bỗng nhiên ném ra một câu: “Nếu không thì thế này đi đại sư, chàng nhượng phủ Sở Vương sang danh nghĩa của ta? Dù sao người xuất gia các chàng đều coi tiền tài đất đai là vật ngoài thân, so với việc để phủ đệ bị thu hồi, không bằng để ta trông giữ thay chàng, chàng xem thế nào?”
Thích Tâm nhìn nàng, ánh mắt không thể lạnh nhạt hơn, đại khái đời này chàng chưa từng gặp nữ nhân nào tham lam như vậy!
Công chúa bày tỏ đưa ra hạ sách này là do không còn cách nào khác, tha thiết hy vọng đại sư Thích Tâm đáp lại. Thích Tâm lạnh nhạt nói: “Vương phủ vốn là của bệ hạ ban tặng, tặng cho thí chủ cũng vô dụng, vương tước không còn nữa, bệ hạ có thể thu hồi bất cứ lúc nào.”
Công chúa nhận được câu trả lời như vậy, nhiệt huyết lập tức lạnh đi một nửa, xiêm y trên người dấp dính khó chịu, lúc này nàng mới nhớ tới: “Tạm thời bỏ chuyện đại sự quốc gia sang một bên, chúng ta làm quần áo khô đi rồi nói sau.”
Thích Tâm nghe xong, chàng đứng dậy tháo lá cờ liễn trong Phật đường cũ xưa xuống, từng đoạn từng đoạn. Lại kéo giá cắm nến ra, chẳng mấy chốc đã dựng ra cái giá áo đơn sơ bên đống lửa.
Ngân hà lấp lánh
Công chúa vỗ tay đánh giá, dù sao cũng là cô nương, nàng ngại thay trước, bèn nói với Thích Tâm: “Mời đại sư trước?”
Thích Tâm thoáng im lặng, nhưng cũng không làm gia vẻ, chàng giơ tay tháo đai lưng dưới nách, thấy nàng còn mắt trông mong nhìn mình, chỉ phải nhắc nhở nàng: “Mời thí chủ tạm thời lảng tránh.”
Công chúa không tình nguyện xoay người sang chỗ khác, bĩu môi nói: “Đại sư không cần câu nệ, cô nương Thiện Thiện bọn ta không giống Thiên Tuế các chàng. Người Thiện Thiện hào phóng, không có nhiều giáo điều, chuyện đi tắm lộ thiên ở sông Khổng Tước vào giữa hè cũng là chuyện thường, cho nên dù chàng t.h.o.á.t y trước mặt ta, ta cũng không để ý.”
Thích Tâm ở sau sột soạt bận rộn cởi đồ, không đáp lời nàng. Công chúa không khỏi cảm thấy tiếc hận, thầm nghĩ nếu đống lửa này ở sau chàng thì thật tốt, ánh lửa chiếu rọi bóng người lên tường, vừa nhìn là biết chàng đang làm gì ngay.
Không chờ bao lâu đã nghe chàng nói được rồi, công chúa quay người lại, nhìn thấy tăng phục to rộng treo ở trên dây, vừa lúc che người chàng không thấy chút gì. Chẳng qua đại sư vẫn là từ bì, đặt cái giá về phía mình, nhường đống lửa ra cho công chúa sưởi ấm.
Công chúa rất cảm động, vừa t.h.o.á.t y vừa ấm lòng tiếp đón: “Đại sư, chàng ngồi xa như vậy có thể bị cảm lạnh không? Hay là ngồi vào chỗ ta đi, chàng yên tâm, ta sẽ không làm gì chàng đâu.”
Thích Tâm ở đối diện có trợn mắt hay không, nàng không thể biết được, chỉ nghe thấy giọng nói lạnh nhạt không có tình cảm của chàng: “Thí chủ không cần khách khí, Thiên Tuế trọng lễ nghi, chú ý nam nữ khác biệt.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./yeu-dieu-nhu-nang/chuong-28.html.]
Đây là lời nói có ẩn ý, công chúa hơi tức giận, có điều đối với người còn chưa quá quen thuộc, thông thường nàng càng tức giận, giọng điệu càng nhu hòa hơn.
Vì thế công chúa hài hước nói: “Tuy rằng Thiện Thiện ta trời sinh tính cách hào phóng, nhưng thắng ở dân phong thuần phác, không giống Thiên Tuế chàng, tận dụng mọi thứ, đa dạng chồng chất.” Nói xong, nàng cười yêu kiều: “Thật ra đại sư không cần đề phòng ta quá mức như vậy, ta cũng là một lòng ý tốt, sợ chàng cảm lạnh. Nói cho cùng bây giờ vẫn chưa vào hạ, chàng nhường lửa cho ta, mình thì ngồi trong góc, chẳng may sinh bệnh, ai đến bảo vệ ta!”
Nửa câu đầu là ví dụ chính xác nhất cho cái gì gọi là trả đũa, đại sư Thích Tâm không còn lời gì để nói, dứt khoát không để ý đến nàng nữa.
Công chúa xách y phục ướt trong tay, không biết nên xử lý thế nào, nàng vặn lung tung cho bớt nước, sau đó treo qua loa lên dây thừng.
Cúi đầu nhìn, váy ướt, áo lót cũng ướt, dính chặt lên người khó chịu vô cùng. Công chúa nhỏ giọng hỏi: “Đại sư, chàng có cởi quần không?”
Thích Tâm đang kết ấn đả tọa, khó khăn lắm mới áp chế được nỗi lòng, lại bị vấn đề xảo quyệt của nàng đánh bay lên.
Công chúa cẩn thận nghe, nghe thấy người bên kia thở nhẹ một hơi, nói: “Thí chủ, ra ngoài có nhiều bất tiện, không biết bây giờ tùy tùng của thí chủ đang ở đây? Nếu ngươi bằng lòng, bần tăng có thể hộ tống thí chủ đi tìm bọn họ. Thí chủ sinh ra cao quý, chưa từng chịu những khổ này, vẫn nên trở về đi thôi, đừng làm khó chính mình.”
Công chúa khóc nức nở nói: “Ta còn muốn tìm bọn họ đây, nhưng lúc trước khi chia tay đã hẹn nhau, chờ đến Vân Dương sẽ hội hợp lại với họ, e rằng bọn họ đã lên đường trước ta một bước. Cho nên, đại sư chàng đừng khuyên ta nữa, bây giờ ta đã cô độc một mình, nếu chàng không cho ta theo, ta sống không quá ba ngày. Người xuất gia các chàng nói từ bi, phát thiện tâm không phân biệt nam nữ đúng không? Ta là một nữ tử nhu nhược, sau này có thể bảo toàn mạng sống hay không là dựa hết vào chàng, chàng không thể ném ta lại đâu.”
Nàng quỷ kế đa đoan, lời nói có vài phần thật giả, ai cũng không phân ra được, Thích Tâm nói: “Ngày mai bần tăng đưa thí chủ vào thành, trong thành có mấy thuộc hạ cũ của ta, có thể nhờ họ đưa ngươi về Thượng Kinh.”
Công chúa nói không được: “Ta thơm như vậy, dù đến nơi nào cũng khiến người Hoạch chảy nước dãi ba thước. Ta không tin người khác, chỉ tin chàng, ta muốn ở bên chàng.”
Quả thực là tú tài gặp binh, hai trăm nghìn đại quân cũng không khó đối phó bằng mình nàng.
Thích Tâm chậm rãi ngẩng đầu, nhìn nóc nhà đen ngòm thuận khí: “Bần tăng là người xuất gia, người xuất gia không đi cùng nữ sắc, còn mong thí chủ thứ lỗi.”
Công chúa a một tiếng: “Không phải nói Phật môn coi sắc tức là không, không tức là sắc à, chẳng lẽ trong mắt đại sư ta vẫn là nữ sắc?” Càng nói càng vui mừng, nhưng là phát hiện ra một chút manh mối, nàng vén tăng bào rủ xuống dò xét bên chàng: “Đại sư, thật ra tâm người Hoạch của chàng chưa c.h.ế.t đúng không…”
Còn chưa nói xong, một mảnh màu trắng bay thẳng tới, thì ra trong lúc hoảng loạn, đại sư Thích Tâm đã lấy trung y che đầu công chúa lại.
Chương 14