Yểu Điệu Như Nàng - Chương 35
Cập nhật lúc: 2025-02-22 17:39:56
Lượt xem: 2
Thật ra cũng không có gì kỳ lạ, quan trường và chiến trường giống nhau, gây thù chuốc oán quá nhiều, làm không tốt một cái là đắc tội người khác ngay. Bên ngoài đối phương ngại thân phân địa vị, không thể làm gì ngươi, nhưng một khi rơi vào tay người ta, vậy thì chính là ăn thịt rút xương, rõ ràng là muốn làm gì cũng được.
Lúc này công chúa tính sai, vốn định mượn uy danh của Sở Vương làm người mua kinh sợ, kết quả quá mức trùng hợp, người này lại là kẻ thù của chàng. Công chúa lập tức có cảm giác phiền muộn vì dựa sai chỗ, nàng miễn cưỡng cười nói: “Thật ra bản công chúa và Sở Vương không thân. Ta là bị buộc bất đắc dĩ mới đến Thiên Thuế, chắc tôn giá cũng biết nhỉ? Thật sự bản công chúa chưa từng gặp người nào vô sỉ như vậy, vừa tu hành vừa làm chuyện nam nữ, nào có chút dáng vẻ của người xuất gia! Vậy đi, vì tỏ lòng cảm kích, bản công chúa đơn phương cảm ơn tôn giá. Nước Thiện Thiện chúng ta sản xuất ngọc, phần lớn ngọc quý của Thượng Quốc đề là từ Thiện Thiện chúng ta tiến cống… Đương nhiên, đồ tiến cống không có khả năng là lấy đồ tốt đưa đi, nếu tôn giá đồng ý, Thiện Thiện có thể cho ngươi nguồn cung, để tôn giá trở thành thương nhân ngọc thạch lớn nhất Thiên Tuế, tôn giá thấy thế nào?”
Công chúa nhìn hắn, ánh mắt tha thiết chờ mong, tràn đầy thành ý với việc mua bán này.
Có lẽ mọi người ở linh đường chưa bao giờ gặp người công chúa nào như thế này, cả đám kinh ngạc nhìn nàng. Ở trong suy nghĩ của người dân, công chúa chắc hẳn đều là cao quý, gặp phải nguy hiểm thì nước mắt lưng tròng, nhưng người này không thế, tuy mỹ mạo kinh người, lời nói việc làm lại giống gian thương, bởi vậy đủ thấy nước nhỏ phụ thuộc gian nan thế nào.
Bảo chủ nghe nàng thao thao bất tuyệt, cuối cùng vẫn không thay đổi ý định, hắn nhìn công chúa, cao thâm nói: “Điện hạ không cần nói nữa, kẻ hèn này không thiếu tiền, cũng không có hứng thú với việc buôn bán ngọc thạch. Mấy ngày trước con trai ta vừa qua đời, con trai ta là người Hoạch, trời sinh không có vị giác, đến c.h.ế.t cũng không biết kẹo có vị ngọt, ta không thể để nó rời nhân thế trong tiếc nuối. Ta dùng nhiều tiền mua công chúa, chính là để công chúa đi cùng con ta đoạn đường cuối cùng, cho nên điện hạ không phải hiểu lầm ta cứu cô, dù nói nhiều lời dễ nghe thế nào cũng phải ngoan ngoãn tuẫn táng.”
Công chúa trợn mắt há mồm, tuẫn táng, hai chữ xúi quẩy cỡ nào, không thể thương lượng thêm chút nào sao?
Nàng quay đầu, nhìn về phía linh vị to lớn trên bàn thờ: “Tạ Yêu? Tên hay… Có điều sao tôn giá không suy xét thân phận của bản công chúa một chút, ta là công chúa một nước, ông bắt ta tuẫn táng cho con ông, không sợ hắn không đủ phúc trạch làm tổn hại âm đức, tương lai không được đầu thai à?”
Tạ bảo chủ giận tím mặt, lạnh lùng nói: “Nói năng hàm hồ! Nếu cô không phải công chúa thì đã không có tư cách đứng ở chỗ này. Con ta xứng có được thứ tốt nhất, nó là con trai độc nhất của ta, con trai độc nhất ngươi biết không!” Nói xong, ông ta quay đầu ra lệnh: “Còn ngây ra đó làm gì, đưa nàng vào trang điểm cho ta! Âm hôn xem trọng giờ lành, nếu bỏ lỡ ta sẽ không tha cho các ngươi!”
Lúc này không còn cơ hội cho công chúa cò kè mặc cả, mấy người phụ nữ đứng tuổi ba chân bốn cẳng kéo nàng vào phòng xép cạnh linh đường. Không tồn tại cái gọi là thương hương tiếc ngọc, nàng muốn phản kháng, nhưng cái đổi lại chỉ có lực áp chế mạnh hơn, công chúa thân mềm thể quý, nào chịu được cái này, nước mắt lập tức lăn xuống má.
Ngân hà lấp lánh
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./yeu-dieu-nhu-nang/chuong-35.html.]
“Các ngươi dám đối xử với bản công chúa như vậy, không sợ rơi đầu sao!”
Công chúa buông lời hung ác, nhưng phản kháng không có hiệu quả, phấn mặt trắng tuyết, phấn má đỏ hồng tô lên mặt nàng tầng tầng lớp lớp. Công chúa chính mắt nhìn khuôn mặt mình trở nên sinh khí bừng bừng, hai hàng nước mắt lăn xuống tạo ra hai đường như mương máng, rơi xuống bàn trang điểm, thế mà mặt ngoài nước mặt lại còn phủ một tầng son phấn.
Tạ bảo chủ và phu nhân ở ngoài mặt lạnh bàn bạc xem nên nhét vị công chúa này vào quan tài của Tạ Yêu hay là đặt mua một quan tài khác cho nàng. Ý của Tạ bảo chủ là để hai người họ cùng quan, như vậy khi Tạ Yêu cần đến có thể dễ như trở bàn tay.
Tạ nhu nhân lại không đồng ý: “Vốn nghĩ không tìm được người Sôn thích hợp mới đóng quan, bây giờ mở ra chẳng phải sẽ kinh động Yêu Nhi à? Lại nói đã là ngày thứ bảy…” Tạ phu nhân đau lòng chảy nước mắt: “Trời nóng như vậy, mở quan sẽ làm mặt con trai bị thương, chàng nỡ lòng nào! Vẫn nên chuẩn bị quan tài khác đi, cùng bỏ vào mộ, nàng ta không chạy được, xuống dưới cũng phải hầu hạ con ta.”
Cuối cùng Tạ bảo chủ vẫn nghe lời phu nhân, sau khi bàn bạc xong thì lôi công chúa ra, sai người bưng một cái bàn gỗ tới, trên bàn có một thanh đao, một dây thừng và một túi thạch tín. Tạ bảo chủ nói chọn đi: “Chọn một cái kết thúc chính mình tốt hơn là chôn sống.”
Công chúa vẫn muốn tranh thủ một phen: “Các ngươi không thể tùy ý cướp đoạt tính mạng người khác được, hay là xem ý trời đi? Chúng ta tới ném xúc xắc!”
Tạ bảo chủ nói không cần: “Dù thế nào cô cũng phải xuống đồ cùng con trai ta, chọn đi, đừng làm chậm giờ lành chôn cất.”
Công chúa cứng họng, không ai nói choa nàng nước lớn còn lưu hành việc dùng người Sôn làm vật chôn theo. Chính mình đang ở tuổi tác như hoa như ngọc, không mê hoặc được Thích Tâm, cũng không trở thành Sở Vương phi, lại phải chôn cùng người ta ở nơi không biết tên này, không biết một ngày kia quốc chủ biết được sẽ có cảm tưởng gì.
“Xem ra hôm nay khó thoát chết, cũng thế.” Công chúa thở dài: “Nhưng ta có yêu cầu, Thiện Thiện chúng ta có cái tập tục, chính là khi c.h.ế.t người sống lảng tránh không nhìn, sau khi c.h.ế.t không được phong quan, nếu không linh hồn sẽ hóa thành lệ quỷ, nuốt hồn phách người khác, các ngươi cũng không muốn công tử bị ta ăn đâu nhỉ?”