Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Yểu Điệu Như Nàng - Chương 36

Cập nhật lúc: 2025-02-22 17:40:09
Lượt xem: 0

Tuy Tạ bảo chủ cảm thấy nước nhỏ nhiều việc, nhưng người ta đã đồng ý đi xuống hầu hạ con mình rồi, vẫn có thể tôn trọng chút phong tục này được.

Tạ phu nhân gật đầu, ý bảo công chúa tuyển một con đường. Công chúa không còn cách nào khác, chỉ có thể chọn thạch tín thử thời vận.

Ngân hà lấp lánh

Chỉ mong mấy lần bệnh trạng trước đây không phải hiểu lầm, nếu không lần này c.h.ế.t chắc rồi. Công chúa vừa nuốt độc vừa cân nhắc, trong sách mỗi lúc thế này đều có anh hùng cứu mỹ nhân, anh hùng của nàng ở đâu? Đại sư Thích Tâm thì không trông cậy được nữa, không có mình chàng lại cưới người khác, mình ở trên đời là đóa kiều hoa không ai thích, quả nhiên nhân gian không đáng.

Cũng may thạch tín không màu không vị, vào miệng là tan, không quá khó nuốt. Công chúa nuốt vào, chợt có một giây sinh ra ý tưởng khám phá hồng trần, nàng nằm vào quan tài bọn họ chuẩn bị cho mình, bắt đầu nhớ lại cuộc đời. Đáng tiếc là ngoài ăn nhậu chơi bời ra, nàng lại không nhớ được cái gì khác, thì ra mười bảy năm này nàng thật sự sống uổng phí.

Có điều sống uổng phí cũng là sống, muôn màu muôn vẻ, còn có rất nhiều việc vui, nhưng lại âm thầm c.h.ế.t ở Tạ gia bảo, c.h.ế.t không nhắm mắt.

Công chúa sờ thanh đao vừa giấu đi, may mà còn ở. Nàng nắm chặt đao dưới lớp váy cưới đỏ thẫm, sau đó nhìn nắp quan tài quan rơi xuống, cắt đứt ánh trời.

Tôn trọng mỗi một người c.h.ế.t là đức tính tốt đẹp cuối cùng của Tạ gia, bởi vì thạch tín là thạch tín loại tốt nhất, chỉ cần một lượng lớn như cái móng tay là có thể độc c.h.ế.t một con trâu, công chúa nuốt chừng năm hoa, tuyệt đối không có hy vọng sống sót, bởi vậy người Tạ gia nắm chắc thắng lợi.

Hai người đưa tai nghe vách quan tài, bên trong không có động tĩnh gì, xem ra tiểu kiều nương này thật sự c.h.ế.t rồi. Tạ bảo chủ thở dài một hơi, phu thê hai người vui mừng liếc nhìn nhau một cái.

Công chúa trong quan tài mơ màng sắp ngủ, độc này khiến dạ dày nàng co rút một thời gian, khó chịu đương nhiên là có, nhưng tuyệt đối chưa đến mức sắp chết. Khó chịu qua đi là bắt đầu mệt rã rời, nàng nhắm mắt nghỉ ngơi dưỡng sức một lúc, khi quan tài xóc nảy lên, nàng lấy thanh đao cạy một khe ở ở nắp quan tài rồi nhìn ra bên ngoài, mặt trời như đã xuống núi, giờ lành hạ táng đã đến rồi.

Kèn trống diễn tấu cả dọc đường, công chúa thổn thức, mình ra ngoài còn chưa có mặt mũi lớn như vậy nữa. Nàng nghĩ kỹ rồi, chỉ cần quan tài rơi xuống đất, nàng sẽ xốc nắp quan tài bỏ chạy ngay lập tức. Ông trời công bằng với vạn vật, nếu làm ngươi thiệt ở mặt này thì sẽ ban cho ngươi kỹ năng khác, m.á.u thịt người Sôn là ngon không sai, nhưng người Sôn chạy trốn cực kỳ nhanh.

Cuối cùng quan tài cũng rơi xuống, lòng công chúa nhảy nhót chờ mong. Nàng chậm rãi xoay người nằm sấp xuống, gập hai đùi lên muốn đẩy nấp quan tài. Ai ngờ vừa dùng lực đã bị đẩy ngược lại, lòng tràn đầy hi vọng bỗng bị dập tắt trong thoáng chốc, nàng phát hiện quan tài này căn bản không đẩy ra được.

Lúc này công chúa thật sự muốn khóc, chẳng lẽ hôm nay thật sự phải c.h.ế.t ở đây sao! Nàng nghe thấy tiếng bước chân dần đi xa, tiếng khóc của người Tạ gia cùng tiếng trống kèn bị cách trở ở một thế giới khác, nàng đành phải giơ tay gõ quan tài: “Có người không? Ta vẫn chưa chết, Tạ gia các người có người Hoạch khác không? Ta muốn làm tiểu thiếp cho hắn…”

Hèn mọi chịu thiệt tới mức đó cũng không đổi lại bất cứ hồi đáp nào, công chúa nghĩ thầm xong rồi, sợ là nàng sẽ bị vùi thẳng vào mộ.

Đại ca Tạ Yêu kia ở bên cạnh nhỉ? Công chúa sợ tới mức tim muốn nhảy ra ngoài, lại không dám ra tiếng, sợ không cẩn thận gây ra thi biến. Nàng chỉ có thể vững vàng tiếp tục tự cứu, bởi vì nắp quan tài hơi lỏng, chỉ có dây buộc cố định, nàng bèn cắn răng dùng lưng khiêng lấy, rút đao cắt quanh nắp quan tài. Nếu gặp vật cản thì sờ soạng dùng mũi đao cắt đứt, nhanh… Nhanh… Cuối cùng lại dùng lực lần nữa, lần này thế mà lại thành công! Công chúa nhảy ra khỏi quan tài, nhìn tơ lụa đỏ thẫm bị cắt đứt thì bật khóc vì sung sướng, con mẹ nó, quả thực là còn vui mừng hơn cả chui ra từ trong bụng mẹ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./yeu-dieu-nhu-nang/chuong-36.html.]

Trong mộ có thắp một chiếc đèn trường minh, đây là vật sáng duy nhất, quan tài của Tạ lão ca đặt ở giữa, được làm từ gỗ trầm tốt nhất nên dưới ánh đèn le lói, nó phát ra ánh đen bóng nhẫy.

Công chúa ngẩng đầu nhìn, mộ không lớn, được dùng gạch xanh xây lại. Tạ bảo chủ yêu thương đứa con trai độc nhất này, vì không dám vượt quy cách xây mộ nên chỉ có thể nhét đồ chôn cùng nhiều nhất có thế.

Phần lớn mộ Thiên Tuế được xây theo kiểu lấp đôi, nói cách khác, ngoài cửa mộ còn có một tầng đất dày, nếu muốn đi ra ngoài phải đào một một lỗ. Vì thế công chúa khóc sướt mướt đập nát một bình gốm, thừa dịp hồ vữa lấp cửa mộ chưa đông cứng lại đi moi mấy viên gạch, sau đó bắt đầu ra sức đào đất.

Quá xui xẻo, công chúa xui xẻo nhất lịch sử phải thuộc về nàng. Công chúa đào mệt, lúc muốn dừng lại nghỉ ngơi, nàng quay đầu nhìn cái quan tài đen nhánh của Tạ Yêu, nó chính là động lực khiến nàng lấy lại sức lực lần nữa. Không gian bịt kín này như vật chứa, nếu còn chậm trễ nữa thì đèn dầu sẽ tắt, người cũng c.h.ế.t vì thiếu khí.

Bên ngoài mộ, ánh trăng chiếu sáng đấy trời.

Dưới ánh trăng, có một tăng nhân mặc đồ trắng ngồi xổm trước mộ đào đất, bên cạnh chàng đã có một đống đất lớn, chàng ngồi ngược lại phía ánh trăng, mặt rơi vào bóng đêm, chỉ nhìn thấy sườn mặt thon gầy cùng sống mũi cao thẳng.

Người xuất gia đi đào mộ người khác, đây là tội lỗi cỡ nào, có lẽ sẽ xuống A Tì Địa Ngục, nhưng bây giờ không quản được nhiều như vậy, mạng người quan trọng, không làm nhanh sẽ không kịp.

Vật đào đất là vật ở ngay đây, cành cây dâu to sần sùi mài rách bàn tay chàng, cũng may mộ không sâu, đào chừng hai ba thước là nghe thấy tiếng vang mơ hồ truyền ra từ bên trong. Chàng bỗng nhiên thở nhẹ một hơi, biết người trong mộ còn sống, cũng đang nỗ lực đi ra, chàng lo nếu mình còn tiếp tục đào mạnh sẽ làm nàng bị thương, bèn vứt cành cây đi, ngồi xổm xuống dùng tay đào.

Rốt cuộc cũng đào đến lớp đất cuối cùng, lộ ra một cái lỗ nhỏ, tiếp đến là tảng lớn sụp xuống, một cái đầu tóc tai rũ rượu nhô ra. Xem dưới ánh trăng, mắt đen môi đỏ, mặt đầy đất bùn, tuy chàng đã chuẩn bị tâm lý cũng bị nàng dọa sợ.

Công chúa dùng cả tay chân bò ra khỏi mộ, vừa ra liền nằm bẹp xuống đất há mồm thở dốc. Trong lòng tủi thân khó nói thành lời, nhưng trong tủi thân còn lẫn chút vui mừng, không ngờ rằng đại sư Thích Tâm tìm thấy lương tâm, thế mà lại đến cứu nàng.

Một cái muốn vào một cái muốn ra, oan gia ngõ hẹp giúp nàng trong tình cảnh lửa sém lông mày. Khoảnh khắc nàng chui lên từ dưới mộ, nàng còn quay đầu lại nhìn thoáng qua, ánh lửa của đèn ngày càng mỏng manh, không khí cũng ngày càng loãng, nếu không có chàng, chắc nàng không thể kiên trì đến khi đào xuyên qua lớp đất này được.

Thích Tâm ngồi xổm bên nàng không nói gì cả, chỉ yên lặng nhìn nàng.

Qua hồi lâu, công chúa hoàn toàn sống lại, nàng quay đầu, khóc nức ở hỏi chàng: “Ta như vậy, có tính là thành thân lần hai không?”

 

 

Loading...