Yểu Điệu Như Nàng - Chương 39
Cập nhật lúc: 2025-02-22 17:43:11
Lượt xem: 1
Thích Tâm đờ đẫn nhìn nàng, có đôi khi thật sự không thể không nghi ngờ người nhàm chán ấu trĩ như thế có phải công chúa quyền lực thật không.
Tiêu Thị cũng có công chúa, ai nấy đều là thiên chi kiêu nữ, người nào cũng được dạy dỗ đoan trang cao quý, từ trên người bọn họ, chàng chưa bao giờ phát hiện ra ai có tính cách phóng khoáng như vậy. Vị công chúa Thiện Thiện này là dị loại, cũng có thể là nước nhỏ nên người dân thoải mái, không có nhiều quy định với nữ tử, bởi vậy mới nuôi nàng thành một thân xương cứng cùng với trái tim bất khuất kiên cường.
Ngân hà lấp lánh
Thích Tâm rời mắt, chỉ bánh bột ngô ở bên cạnh: “Thí chỉ vẫn nên ăn lương khô cho no bụng đi.”
Công chúa nói không cần: “Vì bắt cá mà váy của ta ướt hết rồi, không thể để uổng công được. Nhưng cái bánh bột ngô đó chàng cứ ăn đi, không cần lo lắng cho ta.”
Nàng vừa nói vừa ngồi xổm xuống một bên tìm nhánh cây đ.â.m xuyên qua người cá rồi đặt nó lên ngọn lửa. Khi bụng đói kêu vang, đôi mắt nàng nhìn cá trở nên sáng lấp lánh, nhìn vảy cá bị nóng cong lên, nàng nôn nóng chờ mong cá tản ra mùi thịt nướng. Nhưng mà không có, tất cả khác hoàn toàn những gì nàng tưởng tượng, nàng ngửi thấy mùi cháy khét, không những không thơm, trái lại còn tanh hôi kỳ lạ.
Thích Tâm đã dọn xong chỗ ngủ từ lúc nào không hay, chàng chọn vị trí cách nàng tám trượng. Công chúa kiên trì quay đều hai mặt cá, bất đắc dĩ nướng nửa ngày cũng không thấy có hiệu quả, nàng tuyệt vọng quay đầu hỏi chàng: “Tại sao cá của ta không thơm?”
Thích Tâm đang đả tọa niệm kinh, một lúc lâu sau mới miễn cưỡng trả lời nàng: “Thí chủ không đánh vảy cũng không lấy ruột cá ra… A di đà phật, vẫn là đừng tra tấn cá này.”
Công chúa thế mới biết thì ra nướng cá còn cần chú ý nhiều như vậy, nàng lập tức vừa buồn bực vừa đau lòng. Hòa thượng này xấu quá, thấy nàng làm việc sai lầm cũng không nhắc nhở nhàng kịp thời một chút, rõ ràng là không muốn nàng khai trai ngay trước mặt chàng.
Công chúa ném cá sang một bên, nàng hờn dỗi gỡ bánh bột ngô trên cành cây xuống cắn một tiếng, thở ngắn than dài nói: “Đại sư, chàng phá hư hứng thú ăn cá của ta là sợ chính mình không chịu nổi dụ hoặc đúng không? Có phải cá kia đối với ta giống như ta đối với chàng không? Chàng nhịn không đụng đến ta cho nên cũng hy vọng ta không ăn cá kia, đúng không?”
Thích Tâm nhập định, không đưa ra bất cứ câu trả lời nào cho lời này của nàng.
Công chúa cũng không miễn cưỡng, vốn chính là bịa chuyện, nàng căn bản không chờ mong chàng có thể một hỏi một đáp.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./yeu-dieu-nhu-nang/chuong-39.html.]
Bánh bột ngô không có mùi vị gì cả, thỉnh thoảng nếm được chút vị mặn, vị giác của người Hoạch chính là như vậy. Thật ra nàng rất tò mò, Sở Vương có địa vị hiển hách, chẳng lẽ trước kia hoàng đế Thượng Quốc chưa từng ban thưởng người Sôn cho chàng à? Là chàng từng chịu tổn thương về tình cảm hay do trời sinh không có nhu cầu về mặt này?
Công chúa nghĩ trăm lần cũng không ra, bèn không suy nghĩ sâu vào nữa. Hôm nay đã trải qua một hồi mạo hiểm, tiêu hao hết cả sức lực, vừa rồi khi rửa mặt, nàng cảm thấy bàn tay đau xót, thì ra là tay bị mái ngói cứa đứt nhưng nàng không phát hiện. Bây giờ nàng rất cần ngủ một giấc để bổ sung thể lực, nhưng vùng hoang vu dã ngoại không có chỗ yên giấc, nàng bèn đi đến bên chàng, nhỏ giọng nói: “Đại sư, ta mệt nhọc.”
Thích Tâm chỉ phải lấy một chiếc cà sa trong bao quần áo ra trải xuống đất, lại lót dù xuống dưới tay nải, làm ra một chiếc giường đơn sơ cho nàng.
Điều kiện cực kỳ ác liệt, nhưng dưới hoàn cảnh này đã là sự sắp xếp tốt nhất. Công chúa cẩn thận ngồi xuống, cực khách khí nhường một nửa: “Hay là chàng ngồi vào đây? Chẳng may đêm lạnh, chàng có thể ôm ta sưởi ấm.” Nói xong còn cười vô sỉ một tiếng.
Thích Tâm ngước mắt, đôi mắt bình tĩnh sắc bén không có chút cảm xúc khi nhìn người khác: “Không cần.”
Công chúa thất vọng a một tiếng sau đó nghiêng người nằm bên chàng.
Ánh trăng đi qua người chàng, khi chàng tĩnh tọa thật sự rất giống Phật trên bàn thờ. Công chúa kéo áo chàng: “Đại sư, chàng sẽ không ném ta lại rồi bỏ chạy một mình vào nửa đêm đấy chứ? Chẳng may người của Tạ gia bảo phát hiện không có ta, suốt đêm đuổi g.i.ế.c ta thì phải làm sao?”
Thích Tâm nói sẽ không, chàng khoanh tay muốn kéo góc áo ra khỏi tay nàng, nhưng bất đắc dĩ là không thành công, chỉ đành để mặc như thế.
Thời tiết sắp sửa nhập hạ, qua đêm ngoài trời kể ra cũng không coi là khó khăn. Công chúa cuộn người áp mặt lên áo chàng, sau đó an ổn nhắm mắt lại, miệng lẩm bẩm: “Đây là đêm thứ ba chúng ta ngủ cùng nhau… Đại sư, một ngày nào đó chàng sẽ không rời khỏi ta được.”
Luôn luôn nói chuyện không đâu vào đâu rồi tự vui sướng, luôn luôn tràn ngập tự tin, nàng thật sự cho rằng người Hoạch này không có uy h.i.ế.p gì đến mình cho nên mới dám làm càn như vậy.
Đôi tay đang chắp vào nhau hơi cứng lại vì đè nén, hương vị trên người này thoang thoảng, tựa như mùi hương nhàn nhạt, mùi hương khuếch tán theo từng hô hấp. Người dưới ánh trăng hơi cau mày — đêm nay quá dài lâu.
Có đôi khi chàng mở mắt ra, hoặc là quan sát bốn phía, hoặc là xem đống lửa thiêu đốt, lơ đãng ngẩng đầu nhìn mặt trăng, mặt trăng kia đỏ như máu, rất kỳ lạ, nó giống như từ xưa tới giờ vốn chính là màu sắc đó.