Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Yểu Điệu Như Nàng - Chương 40

Cập nhật lúc: 2025-02-22 17:43:32
Lượt xem: 2

Chàng cần phải mau chóng định thần mới có thể làm cho bản năng mênh m.ô.n.g lặng xuống. Công chúa hoàn toàn không hiểu biết người Hoạch, cũng không biết sau khi phát cuồng, người Hoạch sẽ như thế nào, chàng vốn không nên để nàng ở gần mình, chẳng qua cố ý mượn nàng để rèn luyện ý chí. Nếu có một ngày kia lòng chàng thật sự yên tĩnh như nước khi đối mặt người Sôn vậy chứng tỏ chàng đã hiểu thấu đáo, đạt đến thăng hoa.

Chất lượng giấc ngủ của công chúa trước giờ đều rất tốt, có thể làm nàng tỉnh giấc giữa đêm ngoài muốn uống nước ra thì chính là muốn đi tiểu.

Khi ánh trăng trôi qua đỉnh đầu treo ở phía tây chân trời, nàng mở bừng mắt giữa khoảng không yên tĩnh.

Góc áo của Thích Tâm đại sư vẫn còn đang ở dưới má nàng, nàng có hơi dày vò, sau khi do dự thật lâu mới xoa mắt ngồi dậy, lấy tay chọc chàng một cái.

Thích Tâm hành quân nhiều năm đã sớm dưỡng thành thói quen ngủ nông, chỉ cần một chút động tĩnh là sẽ tỉnh ngay.

“Làm sao vậy?” Sau khi tỉnh lại, tiếng nói của chàng hơi khàn, vẻ mặt cũng lạnh lùng hơn.

Công chúa xấu hổ moi cục đá dưới lớp áo, ậm ừ hồi lâu mới nói: “Bản công chúa muốn… Đi nhà xí.”

Thích Tâm rõ ràng ngây ra: “Vậy thí chủ đi đi….”

“Bản công chúa sợ hãi.” Công chúa nhìn bốn phía tối om, gió thổi qua đầu, tiếng gió rít như quỷ khóc sói gào. Nàng quay đầu, mặt dày nói: “Chàng đi cùng ta.”

Cho dù là sau khi quy y xuất gia hay là khi vương tước còn trong người cũng chưa từng có người nào đưa ra yêu cầu vô lý như vậy với chàng. Thích Tâm đã không thể khống chế được vẻ mặt, mặt chàng lại tái đi rồi, chàng không rõ tại sao nàng lại không kiêng dè người ngoài như vậy, không kiêng dè người ngoài đến mức coi chàng như v.ú nuôi. Loại sinh vật khiến người khóc không ra nước mắt này thế mà lại ngang nhiên tồn tại trên đời này, xem ra trước kia thật sự đã khinh thường Thiện Thiện.

Giọng nói của chàng có chút khó xử: “Thí chủ, nam nữ có khác, bần tăng thật sự không tiện…”

“Chàng chỉ cần đi cùng ta chút thôi, chàng đứng xa xa để ta nhìn thấy chàng là được.” Công chúa thẹn thùng nói: “Ta cũng không muốn mà, cái này không phải là không có cách nào sao… Rốt cuộc chàng có đi cùng ta không?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./yeu-dieu-nhu-nang/chuong-40.html.]

Loại chuyện này quả thật vừa gấp gáp vừa bất đắc dĩ, chàng chỉ đành đứng lên đưa nàng đi vào cánh rừng.

Nơi này ánh trăng sáng ngời, cỏ cây tươi tốt, công chúa bèn nói ở chỗ này đi, sau đó xấu hổ nói: “Đại sư vào đuổi rắn bọ cho ta trước đi, ta sợ.”

Có vẻ đại sư Thích Tâm đã chấp nhận số phận rồi, chàng không dị nghị bất cứ điều gì mà yên lặng xoay người đi vào bụi cỏ. Làm người tốt thì làm tới cùng, chàng thuận tiện dẫm nát cỏ làm cho nàng một khoảng đất trống, như vậy sẽ không sợ cỏ dính váy.”

Lúc đi ra, chàng treo một khuôn mặt sống không còn gì luyến tiếc, không nói lời nào chỉ giơ tay ra hiệu mời.

Công chúa nói cảm ơn: “Chàng đi chậm về phía trước, không được đi quá nhanh, cũng không cho quay đầu lại.”

Ngân hà lấp lánh

Thân hình màu trắng dưới ánh trăng thẳng tắp như tùng bách, chàng đi xa nàng, vừa đi vừa thầm tụng kinh: “Hết thảy  mọi thứ huyễn hóa  của tất cả chúng sanh đều sanh trong Diệu Tâm Viên Giác Như Lai, giống như hoa đốm giữa hư không ở trong hư không mà có, hoa huyễn tuy diệt mà tánh hư không chẳng hề hoại diệt(1)…”

Công chúa rất vừa lòng, cảm thấy cách xử lý này rất thích hợp để tránh cho hai bên xấu hổ. Rốt cuộc dù da mặt nàng có dày hơn nữa thì cũng là một cô nương, cô nương nửa đêm cầu chàng đưa đi nhà xí đã rất mất mặt, còn để chàng nghe thấy tiếng bất nhã nào nữa thì sau này sao có thể không biết xấu hổ tiếp tục làm khó chàng được.

Chẳng qua đi nhà xí ở sơn dã vào nửa đêm thế này là lần đầu tiên trong đời của công chúa, có hơi mất mặt nhưng lại là một kinh nghiệm rất kỳ lạ.

Đưa mắt nhìn khắp nơi, ánh trăng treo giữa bầu trời, dãy núi phía xa chỉ còn là bóng đêm, cây lá đung đưa xào xạc. Có lẽ đại sư Thích Tâm cảm thấy không thể nhìn thẳng nàng được nữa, chàng vừa niệm Phật vừa đi xa dần.

Bụi cỏ phía sau chợt phát ra tiếng vang, lòng công chúa hoảng hốt, nàng vội đứng dậy đuổi theo chàng, vừa chạy vừa nhìn lại như trong bóng tối có dã thú ngủ đông, có thể nhào lên cắn xé nàng bất cứ lúc nào.

Nàng túm c.h.ặ.t t.a.y áo của Thích Tâm: “Không phải nói chàng đi chậm à… Chàng chờ ta với.”

Thích Tâm cúi đầu nhìn tay nàng, ánh mắt có hơi ghét bỏ.

ôn luận

Loading...