Anh Lục Ban Ngày Lạnh Lùng, Ban Đêm Quỳ Gối Dỗ Vợ - Chương 252: Bây giờ anh là sói đói, em có sợ không? (1)
Cập nhật lúc: 2025-01-15 10:35:34
Lượt xem: 184
Triệu Hùng bỗng dưng cảm thấy, nếu vợ Lục Tuân cứ ở mãi trong quân đội thì chắc nhà họ cũng chẳng có ngày nào yên ổn.
Không hiểu sao anh ta lại nảy ra ý nghĩ này, nhưng lúc này Triệu Hùng cứ có linh cảm như vậy.
Nghĩ đến cảnh sau này mình cũng phải giống Lục Tuân, cun cút rửa bát ngoài sân, Triệu Hùng thấy đẹp mặt quá, không dám nghĩ tiếp nữa.
"Vợ à, anh là đàn ông, đàn ông ai lại làm mấy việc này chứ? Với lại, bây giờ người ta mới cưới, em cứ chờ xem, kết hôn lâu lâu một chút, xem Lục Tuân có còn chiều vợ như thế không."
"Hừ, cứ chờ xem! Em thấy anh Lục nhà bên cạnh tốt hơn anh nhiều, rửa bát giặt quần áo cái gì cũng làm được, sau này chắc chắn cũng không thay đổi đâu."
Diệu Diệu Thần Kỳ
Triệu Hùng lập tức ngậm miệng.
Anh ta chẳng muốn cuộc sống yên ổn của mình bị Lục Tuân phá hỏng.
Vì cái tội "tự đào hố chôn mình", cứ thích so sánh với Lục Tuân, kết quả là Triệu Hùng bị vợ đuổi lên gác ngủ, còn vợ con anh ta thì ôm nhau ngủ dưới nhà.
Gió đêm rít gào, cứ như thổi qua đỉnh đầu anh ta vậy, nghe như tiếng ma khóc quỷ gào.
Triệu Hùng thầm ghi thù chuyện này.
Lục Tuân rửa bát xong thì Thẩm Nghiên cũng tắm rửa xong xuôi, người còn vương hơi nước, cô vội vàng chạy vào phòng.
"Lục Tuân, lát nữa anh dọn dẹp nhé, em ngủ trước đây."
"Ừ."
Lục Tuân cũng xả nước tắm cho mình, tắm rửa qua loa rồi quay về phòng. Vừa vào đã thấy Thẩm Nghiên ngủ say, cả người cuộn tròn trong chăn, chỉ lộ ra một chút trán và mái tóc xõa dài.
Lục Tuân bước tới sờ chân cô, thấy ấm áp rồi mới yên tâm chui vào chăn ngủ.
Anh vừa vào, Thẩm Nghiên liền cảm nhận được một luồng nhiệt, theo bản năng rúc vào lòng anh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./anh-luc-ban-ngay-lanh-lung-ban-dem-quy-goi-do-vo/chuong-252-bay-gio-anh-la-soi-doi-em-co-so-khong-1.html.]
Lục Tuân nín thở, nhìn cô dụi dụi vào người mình rồi tìm một tư thế thoải mái để ngủ, anh bất đắc dĩ thở dài.
Căn phòng chìm trong bóng tối, nhưng lại ngập tràn hơi ấm dịu dàng.
Thẩm Nghiên ngủ một mạch đến tận tám giờ sáng hôm sau, mãi đến khi Vương Mỹ Phương sang gọi mới tỉnh giấc.
Hôm qua tuy không làm việc nặng nhọc gì, nhưng cả ngày bận rộn cũng khiến cô thấy hơi mệt.
Vương Mỹ Phương vừa nhìn thấy Thẩm Nghiên liền kêu lên: "Giờ này còn ngủ à? Chị đi chợ đây, em có muốn mua gì không? Chị mua về cho?"
"Cảm ơn chị ạ, nếu có thịt thì mua giúp em một ít, rau thì mua gì cũng được."
"Được rồi, vậy em dậy đi nhé, chị đi đây!"
Nói xong, Vương Mỹ Phương vội vã rời đi.
Thẩm Nghiên dần dần tỉnh táo lại, sau đó đi rửa mặt. Trong nồi còn có bữa sáng Lục Tuân để dành cho cô.
Ăn sáng xong, Vương Mỹ Phương cũng đã đi chợ về.
"Hôm nay may mắn đấy, còn mua được ít thịt, chia đôi cho hai nhà mình nhé."
"Vâng ạ, cảm ơn chị. Bao nhiêu tiền để em lấy đưa chị?"
Ăn sáng xong, Thẩm Nghiên vẫn ra ngoài như thường lệ. Quản lý bên kia làm việc rất nhanh, đến tận trưa cô mới về nhà nấu cơm.
Hôm nay, cuối cùng Lục Tuân cũng không đến nhà ăn, vừa tan làm là vội vàng về nhà, sau đó Thẩm Trường Bá cũng theo về. Chuyện này đã nói rõ từ hôm qua rồi.
Lúc hai người về đến nhà thì Thẩm Nghiên cũng vừa nấu xong. Bữa trưa có thịt xào ớt xanh, bắp cải xào khô, cà tím xào kiểu Tứ Xuyên và một nồi canh trứng cà chua.
"Em gái, anh thấy lâu lắm rồi mình không được ăn cơm nhà em nấu."