Bạch Tử Tái Sinh - Chương 236

Cập nhật lúc: 2025-02-28 07:28:41
Lượt xem: 288

Giang Quỳnh Chi và Bạch Xuyên Hùng biết rằng Bạch Tử đang quay phim ở đây và mọi thứ đều ổn, họ cảm thấy vô cùng yên tâm.

Vương Xuân Sinh từ lâu đã biết về thân phận của Bạch Tử, nhưng chỉ khi gặp trực tiếp Bạch Xuyên Hùng và Giang Quỳnh Chi , ông mới cảm nhận rõ rằng những lời đồn trước đây là thật.

Với xuất thân như vậy, nhưng Bạch Tử vẫn chịu khó chăm chỉ trong công việc quay phim, quả là rất đáng trân trọng.

Điều này càng khiến Vương Xuân Sinh thêm hài lòng với cô.

Sau bữa tối, Bạch Tử cùng ba mẹ quay lại khách sạn.

Ngày hôm sau, Bạch Vân Thâm rời Bắc Thành.

Bạch Tử tiếp tục quay phim, còn Giang Quỳnh Chi và Bạch Xuyên Hùng ở lại Bắc Thành chơi thêm hai ngày.

Giang Quỳnh Chi lo con gái không sống tốt, nên đã mua rất nhiều đồ gửi đến phim trường và còn đãi nhân viên đoàn phim Starbucks.

Một học kỳ dài bốn tháng rưỡi.

Bạch Tử quay xong bộ phim, vừa khéo trọn vẹn bốn tháng, kéo dài từ học kỳ trước đến hết kỳ nghỉ. Khi cô quay lại trường thì đã đến lúc chuẩn bị thi cử.

Ngày quay cuối cùng, Bạch Tử mặc bộ trang phục cuối cùng của nhân vật để quay một vlog ngắn.

Từ khi bắt đầu trang điểm là buổi sáng cho đến lúc tẩy trang là vào buổi tối, cô ghi lại toàn bộ quá trình.

Sau đó, cô đăng tải vlog lên Weibo kèm chú thích: “Tạm biệt, Dạ Linh Lung .”

Đây là vai diễn thực sự đầu tiên trong đời cô, một vai diễn mà cô sẽ mãi mãi khắc ghi.

Sau khi đăng bài, Bạch Tử tạm rời khỏi tài khoản Weibo để cùng mọi người tham gia tiệc mừng kết thúc quay phim.

Phim đã hoàn thành, nhưng giai đoạn hậu kỳ còn phải chỉnh sửa và duyệt phim. Phần việc này không liên quan đến cô, bởi cô hoàn toàn tin tưởng vào thẩm mỹ của Đào Băng Hà  và năng lực của Vương Xuân Sinh.

Ngày rời Bắc Thành, thời tiết thật sự rất đẹp.

Ngày hôm sau, khi trở về thành phố Q,

Từ Hiểu Đồng nghe tin Bạch Tử đã trở về, nên đã ra đón cô.

Cô vừa mới ra khỏi ga xe, đã thấy Từ Hiểu Đồng đang vẫy tay mạnh mẽ về phía cô ở phía bên kia đường.

"Bạch Tử !!!"

Thấy Từ Hiểu Đồng , Bạch Tử vội vàng chạy qua, "Hiểu Đồng , lâu quá không gặp."

Từ Hiểu Đồng cười tươi, "Hi hi, đại minh tinh về rồi, cảm giác quay phim thế nào?"

Bạch Tử đáp, "Cũng khá ổn, nếu có dịp thì cậu cũng thử một lần đi. Mấy tháng nay cậu ở trường thế nào?"

Trong kỳ nghỉ giữa học kỳ, Từ Hiểu Đồng vẫn đi làm ở quán cà phê Nhật Lạc .

Tuy nhiên, họ không liên lạc nhiều, một phần vì Từ Hiểu Đồng không muốn làm phiền Bạch Tử khi cô đang quay phim, phần nữa là không muốn lúc nào cũng nhờ vả cô, dù sao cô cũng là người trưởng thành, không thể lúc nào cũng dựa vào Bạch Tử được.

Xe đến đón Bạch Tử, cả hai vừa trò chuyện vừa lên xe.

"Dì Phương và mọi người vẫn ổn chứ? Kinh doanh mấy tháng nay thế nào?"

Từ Hiểu Đồng thấy Bạch Tử đã trở về, có vài chuyện cũng không thể không nói.

"Quán ở trường không được tốt lắm, vì đối diện chúng ta mở một quán bán xiên chiên và nước giải khát, làm mất khá nhiều khách."

Bạch Tử hơi ngẩn người, "Quán xiên chiên và nước giải khát?"

Từ Hiểu Đồng gật đầu, "Ừ đúng rồi, là quán mở sau khi cậu đi quay phim, do Trầm Thanh Thanh  mở."

"..."

Trầm Thanh Thanh  mở quán rồi à?

Còn mở ngay đối diện quán của cô để tranh khách.

Hừm, thú vị thật.

"Cô ta còn làm gì nữa?"

Từ Hiểu Đồng nói tiếp: "Cô ta bây giờ không chỉ là chủ tịch hội sinh viên của trường mà còn là chủ tịch câu lạc bộ khiêu vũ, còn Quý Noãn Thu thì đã chuyển đi rồi."

"À đúng rồi, Lương Văn Thư về trường trước cậu một tháng, nhưng chỉ giữ danh nghĩa sinh viên thôi, không tham gia học."

Trước đây, khi Trầm Thanh Thanh  gây chuyện khiến Từ Hiểu Đồng mất đi cơ hội ở ký túc xá đơn, sau đó nhờ thầy giảng viên can thiệp, Từ Hiểu Đồng mới có thể có được một chỗ ở ký túc xá bình thường.

Vì thế, cô đã chuyển ra khỏi Khúc Gia Viên .

Tuy nhiên, cô vẫn để con mèo nhỏ ở lại trong căn hộ ở Khúc Gia Viên  cho quản gia chăm sóc.

" Điêu Thiền?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./bach-tu-tai-sinh/chuong-236.html.]

"Ừ, con mèo nhỏ đó, mình đặt tên nó là Điêu Thiền , haha, vì nó là con mèo đẹp nhất trong lũ mèo, nên đặt vậy."

"Ừ, cái tên khá hay đấy."

Ban đầu, Bạch Tử định về Thành phố Q  rồi về nhà trước.

Nhưng khi nghe Từ Hiểu Đồng nói, Trầm Thanh Thanh  đã mở một quán đối diện quán cà phê của cô, Bạch Tử bèn đổi ý và quyết định ghé qua quán đó trước đã.

Xe đưa họ đến Trường Đại học T,

Bạch Tử không vào cổng trường mà cùng Từ Hiểu Đồng rẽ vào quán Nhật Lạc .

Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️

Dọc đường, điện thoại của Bạch Tử liên tục vang lên. Cô lấy ra xem.

Đó là tin nhắn trong nhóm của Bạch Chú khi biết Bạch Tử đã về, họ lập tức gửi tin nhắn chào đón cô. Bạch Tử trả lời ngắn gọn: " Vâng, em về rồi, lát cùng ăn cơm nhé."

Bạch Chú: " Ô kê, đại minh tinh đã về rồi, lát có thể ăn cùng không, đại minh tinh?"

Nhìn thấy tin nhắn này, Bạch Tử gửi một icon và bỏ điện thoại vào túi.

Trong nhóm vẫn còn trò chuyện, nhưng cô không xem nữa.

Đến quán Nhật Lạc , bảng hiệu và mặt tiền vẫn quen thuộc như xưa, dì Phương nhìn thấy Bạch Tử qua kính cửa, vui vẻ ra đón.

"Bạch Tử  về rồi à!"

Bạch Tử mỉm cười với dì Phương, "Vâng cháu về rồi."

Ánh mắt cô chuyển sang bên kia đường, liền thấy một quán mới mở, tên là "Hướng Vãn", bán xiên chiên và nước giải khát.

Quán bán đủ loại, xiên chiên, nước giải khát, kem, bánh ngọt...

Điều đặc biệt là quán có rất nhiều món và giá lại rẻ.

Có vẻ như quán làm ăn khá tốt, bởi lẽ đa số sinh viên đều sống tiết kiệm, số ít là con nhà giàu.

Trầm Thanh Thanh  có thể mở quán là chuyện bình thường, nhưng lại chọn mở ngay đối diện quán Nhật Lạc , rõ ràng là cố tình tranh giành khách.

Mà lại còn đặt tên là "Hướng Vãn", tên thật không tồi.

Cái kiểu "mượn gió bẻ măng" này rõ ràng quá!

Chờ đã, trong kiếp trước, Trầm Thanh Thanh  đâu có phát triển nghề phụ nhanh như vậy.

Kiếp này, cô ta lại bắt đầu phát triển nghề phụ sớm hơn.

Bạch Tử khẽ hạ mi mắt.

Âm thanh của Dì Phương vang lên bên tai:

"Haiz, sau khi cô ta mở quán này, ở đối diện quán của chúng ta, giành giật khách. Một ly cà phê của chúng ta có thể mua được một suất xiên chiên của bên đó, nên mấy đứa sinh viên hay qua bên đó ăn."

"Nhưng cũng may, chúng ta vẫn giữ được một vài khách quen."

Kinh doanh cuối cùng vẫn dựa vào khách quen.

Nơi này đâu phải khu du lịch đông đúc, mỗi ngày đều có khách mới.

Trước đây quán luôn đông đúc, nhưng giờ không còn như trước nữa, Dì Phương không khỏi cảm thấy thất vọng.

Dì Phương nói tiếp:

"Nhưng mà, Bạch Tử , cứ thế này thì không tốt lắm, chúng ta có nên giảm giá thử xem?"

"Không giảm giá."

Bạch Tử lập tức từ chối đề nghị của Dì Phương :

"Menu cà phê của chúng ta đã có giá rồi, chúng ta chỉ bán đúng giá đó, chỉ có vào ngày lễ hoặc dịp đặc biệt mới giảm giá. Ngoài ra, có thể ra món mới giới hạn, nhưng các món cũ vẫn giữ nguyên giá."

Từ Hiểu Đồng : "……"

Bạch Tử tiếp tục nói:

"Tại sao chúng ta phải chịu ảnh hưởng từ người khác? Cô ta bán giá nào là chuyện của cô ta, còn chúng ta, nguyên liệu và chi phí của chúng ta ra sao? Đồ tốt phải xứng đáng với giá cao."

Mặc dù không biết Trầm Thanh Thanh  làm sao đột nhiên muốn mở quán.

Nhưng nếu cô ta nghĩ rằng sẽ dùng giá cả để làm c.h.ế.t quán cà phê của Bạch Tử thì thật là tính toán sai rồi!

Bạch Tử tuyệt đối sẽ không giảm giá.

Cà phê của họ sử dụng hạt cà phê Gesha nổi tiếng thế giới và hạt cà phê Colombia.

Chi phí nguyên liệu đã có rồi, giảm giá để bóp méo lợi nhuận, bán những thứ cao cấp với giá rẻ, Bạch Tử không bao giờ làm cái chuyện đó.

Loading...