Bạch Tử Tái Sinh - Chương 237

Cập nhật lúc: 2025-02-28 07:29:46
Lượt xem: 261

"Cà phê của chúng ta không thiếu khách, không cần phải giảm giá."

Dì Phương bị Bạch Tử thuyết phục, nghĩ lại thì quả thật họ không thiếu khách.

Dù kinh doanh không còn tốt như trước, nhưng quán của họ nhỏ, sau khi Bạch Tử thuê lại và mở thêm tầng hai, không gian rộng rãi hơn, nhân viên chủ yếu là Dì Phương , thỉnh thoảng Từ Hiểu Đồng sẽ đến giúp một tay.

Chi phí duy trì quán ngoài chi phí vận hành hàng ngày thì không cao lắm.

Quán cà phê cũng khá yên tĩnh, không cần quá nhiều nhân viên.

Ngược lại, bên đối diện lúc nào cũng ồn ào, trong quán có đến năm nhân viên, chi phí vận hành và lương nhân viên chắc chắn là một khoản không nhỏ.

Vì quán của họ đã đủ ổn định, nên không cần phải tham gia vào cuộc chiến giá cả.

"Ừ, Bạch Tử , là dì đã sai, cháu nói đúng."

Bạch Tử quay lại cười với Dì Phương , "Dì Phương , ba cháu đã đồng ý giúp cháu mở chuỗi quán rồi, đừng lo, chúng ta đi theo hướng cao cấp, không cần phải chen chân vào cuộc chiến giá rẻ với những quán thấp cấp."

"Ừ."

Sau khi xem qua quán xong,

Bạch Tử cùng Từ Hiểu Đồng đi đến trường.

Cô đến gặp giảng viên chủ nhiệm, thầy chủ nhiệm rất vui khi thấy Bạch Tử, thầy nghĩ rằng Bạch Tử là người có triển vọng nhất trong lớp này.

Vì Bạch Tử đã nghỉ học cả kỳ này, nên việc thi cử có thể linh động.

Tuy nhiên, Bạch Tử nói:

"Không sao, em có thể thi bình thường."

Giảng viên: "Không cần phải miễn cưỡng."

Bạch Tử mỉm cười, "Không miễn cưỡng đâu ạ."

Không học vẫn có thể thi.

Kỳ thi có hai yếu tố: Một là điểm số học kỳ sẽ được tổng hợp từ nhiều khía cạnh khác nhau.

Một yếu tố nữa là điểm thi viết.

Bạch Tử không đi học vì bận quay phim, nhưng điểm số học kỳ của cô đều được thầy cô cho điểm tối đa, giờ chỉ còn lại bài thi viết.

Mặc dù bận quay phim, nhưng Bạch Tử cũng không muốn bỏ qua việc tốt nghiệp.

Dù có thể dùng quan hệ để qua môn nhưng như vậy thì không còn là một chiến binh toàn diện nữa, nên cô kiên quyết tham gia thi cử.

……

Khi rời khỏi trường, Bạch Tử gặp phải Trầm Thanh Thanh  đang đi cùng Chúc Tiểu Xuân từ phía đối diện.

Từ xa, Trầm Thanh Thanh  đã chú ý thấy người đi cùng Từ Hiểu Đồng chính là Bạch Tử.

Khi hai người sắp sửa đi qua nhau, cả hai đồng loạt dừng lại.

Bạch Tử bình thản nhìn Trầm Thanh Thanh , cô ta mỉm cười với Bạch Tử:

"Chị , thật tốt quá,chị quay phim xong rồi về à."

"Đã ghé qua Hướng Vãn chưa? Xiên chiên rất ngon, có dịp chị qua thử nhé."

Bạch Tử vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng, giọng nói không chút d.a.o động, trả lời:

"Đã ghé qua rồi, khách khá đông. Tôi không thích chỗ ồn ào, tốt nhất là  giữ tiền lại mà lo việc thầy cô."

Trầm Thanh Thanh : "Ừ, quả thật khách của em nhiều hơn Nhật Lạc nhiều. Chị không giận em cướp khách của chị đấy chứ?"

Mấy tháng qua, do ảnh hưởng của Hướng Vãn, doanh thu của Nhật Lạc quả thật bị giảm sút.

Trầm Thanh Thanh  muốn chọc tức Bạch Tử.

Nhưng Bạch Tử không mắc câu, vẫn bình thản nói:

"Trầm Thanh Thanh , người có ba loại: cao thấp, tốt xấu, và tầm thường. Cửa hàng cũng giống vậy."

"……"

"Vượt cấp để làm hạ cấp thật là thấp kém."

Nói xong, Bạch Tử cùng Từ Hiểu Đồng bước đi một mạch.

Trầm Thanh Thanh  có chút tức giận, quay lưng nhìn bóng lưng của Bạch Tử.

Bên cạnh, Chúc Tiểu Xuân tức giận nói:

"Cái gì vậy, cậu ta cho rằng người ăn xiên chiên đều là hạng thấp kém sao? Nhân phẩm thật kém!"

Sau khi về nhà nghỉ ngơi một lát.

Buổi chiều, Bạch Tử hẹn Bạch Chú ra ngoài ăn cơm.

Chỉ có Bạch Chú đến, Lương Trạch Tích thì đang làm việc tại công ty gia đình, còn Chu Hòe  nghe nói đã đến Anh một tháng trước.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./bach-tu-tai-sinh/chuong-237.html.]

Bạch Chú một mình rảnh rỗi, đang bận với dự án Công viên động vật từ thiện, cùng mấy người trong câu lạc bộ tennis  lái xe vòng quanh thành phố để cứu trợ một số động vật hoang dã.

"Anh, em đã thay đổi cách nhìn về anh rồi."

Bạch Tử nghiêm túc nói với Bạch Chú:

"Trước đây em luôn nghĩ anh hơi ngớ ngẩn, nhưng giờ thấy những việc anh làm, thực sự rất tuyệt!"

Cô đưa ngón tay cái lên ra hiệu, tán thưởng.

Mặc dù công việc từ thiện ban đầu chắc chắn không có lãi,

Nhưng như Bạch Chú, một thiếu gia từ nhỏ sống trong nhung lụa, bây giờ lại sẵn sàng lái xe vài tiếng đồng hồ mỗi ngày để cứu các động vật, Bạch Tử rất khâm phục anh.

Bạch Chú: "Haiz, thật ra lúc đầu anh không định đi, nhưng xem mấy bức ảnh, chúng thật sự rất đáng thương."

Bạch Tử cúi đầu uống một ngụm canh, "Thật tốt, bác trrai bác gái cũng sẽ vui khi biết đấy."

"À, đúng rồi, Tề Hàn khi nào về, anh có biết không?"

Bạch Chú: "Hả? Sao em lại hỏi chuyện này?"

Bạch Tử: "Trước đây em đã hứa mời anh ấy ăn cơm, sao vậy? Chẳng lẽ Tề Hàn mấy tháng nay không về à?"

Bạch Chú: "Hả? Kỳ trước thi cử anh ấy có về rồi, sau đó lại đi tiếp."

"Nghe nói anh ấy đã làm việc ở Quảng Đô, nhưng làm gì thì anh không rõ, anh ấy có chú ruột ở đó, có thể giúp được."

Bạch Tử: "À, vậy thôi."

Nhớ lại kiếp trước, Bạch Tử không biết nhiều về Tề Hàn.

Trong môi trường đại học, những người bạn có thể gặp lúc còn đi học, sau khi tốt nghiệp sẽ mỗi người quay về với lớp xã hội của mình.

Mỗi người đều có số mệnh của riêng mình.

"Khi nào thi vậy?"

"Chắc là nhanh thôi, tuần sau là em phải ôn tập chăm chỉ rồi."

"Ừm, vậy thì tuần này anh sẽ không tìm em đi chơi đâu,em ôn tập đi nhé. À, nếu thi thì Tề Hàn chắc sẽ về thi, Chu Hòe  và Lương Trạch Tích cũng phải về trường thi, đến lúc đó chúng ta lại gặp nhau."

"Được."

Bạch Tử gật đầu đồng ý.

Ăn xong, Bạch Chú đưa Bạch Tử về nhà, rồi ở lại chơi một lúc, uống một ấm trà xong mới rời đi.

……

Trong thời gian Bạch Tử vắng nhà, Hera được gửi về từ nước ngoài, ăn uống đầy đủ, tăng cân rõ rệt.

Giang Quỳnh Chi lo lắng Hera sẽ có tính hoang dã nếu không được huấn luyện, nên đặc biệt nhờ Bạch Xuyên Hùng tìm một thầy huấn luyện chim săn mồi chuyên nghiệp. Trong thời gian Bạch Tử không có nhà, họ đã đưa Hera đi huấn luyện hàng ngày.

Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️

Khi Bạch Tử về, cô cũng hơi lo lắng không biết Hera có nhận ra mình không.

Nhưng không ngờ, Hera nhận ra cô ngay lập tức, chủ động bay lên tay Bạch Tử đứng, cũng vui vẻ ăn thịt mà cô cho.

Còn Nhục Nhục thì đã bị cuộc sống quá ư dễ dàng hủy hoại mất bản tính sói của nó.

Nó hoàn toàn không còn chút tính hoang dã nào, so với những con ch.ó kéo xe bình thường, chỉ có cơ thể lớn hơn và khả năng ăn uống cực kỳ mạnh mẽ.

Bạch Tử trước đây còn lo nó lớn lên sẽ có tính hoang dã và tấn công người, giờ đây tất cả những lo lắng đó đều tan biến.

Nó chỉ là một con sói nhõng nhẽo, chỉ cần có thức ăn là lật bụng ra đòi chiều chuộng!

Ngày hôm sau,

Bạch Tử dành thời gian ở thư viện ôn tập, chuẩn bị cho kỳ thi cuối kỳ.

Lâu lắm không gặp, Qua Gia cầm máy tính, đến ngồi đối diện cô, mang tới tin tức mới.

"Bạch Tử, gần đây có lên chợ đen không?"

"Không, dạo này bận quay phim, không có thời gian, sao vậy?"

"Chợ đen đã xóa lệnh truy nã của cậu rồi,  đã lập lại bảng xếp hạng hacker. Cậu đứng đầu bảng đó."

"… Hả?"

Bạch Tử ngạc nhiên, "Tôi đứng đầu á??"

Thực sự, Bạch Tử không nghĩ kỹ năng hacker của mình là hoàn hảo không chê vào đâu được, chỉ là chưa gặp phải một cao thủ nào mạnh hơn mình thôi.

Thêm nữa, cô cũng không có ý định dấn thân vào thế giới ngầm, cô muốn sống trong sạch, không muốn trở thành một người làm việc trái pháp luật.

Tương lai còn nhiều cơ hội sáng lạn, cần gì phải làm những việc này.

Vì vậy, Bạch Tử khá bất ngờ khi mình lại đứng đầu bảng xếp hạng.

Cô đoán chắc là vì lần trước dùng d.a.o rọc giấy để đe dọa mấy người kia mà đã để lại ảnh hưởng.

"Đừng bất ngờ quá, chìa khóa đâu rồi?"

 

Loading...