Chồng Tôi Là Kẻ Thù - Chương 212
Cập nhật lúc: 2025-02-08 18:48:59
Lượt xem: 4
Thi Hảo chế nhạo: "Em muốn xem xem bản thân có thể gọi nổi hay không."
Lương Tây Kinh mỉm cười, khóe môi hơi cong lên, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm vào cô: "Em cứ gọi đi, không cần trả tiền."
Thi Hảo thoáng nhìn anh một cái, thì thầm: "Không hay lắm đâu."
Sau đó Cô thản nhiên bổ sung: "Đồ ăn giao đến mà lại không cần tiền em sợ không an toàn."
Bắt được nét giảo hoạt dưới đáy mắt cô, Lương Tây Kinh siết chặt quai hàm, giơ tay gõ nhẹ lên trán cô một cái, trầm giọng nói: "Cố ý đấy à?"
Thi Hảo làm ra vẻ mặt vô tội: "Em nào có."
Pha trò tếu táo hai câu, Lương Tây Kinh đưa đồ ăn cho cô: "Bằng này đã đủ chưa?"
Thi Hảo nhìn vào trong túi, có chừng năm, sáu hộp đựng đồ ăn trong đó. Cô gật đầu: "Đủ rồi."
Đồng nghiệp cùng tăng ca tối với cô không nhiều.
Lương Tây Kinh hắng giọng một tiếng, đưa cho cô, nói: "Mau đi ăn cơm đi."
"Anh thì sao?" Thi Hảo nhận đồ, không quên hỏi anh: "Ăn chưa?"
Lương Tây Kinh đáp: "Lát nữa anh tới quán bar, Cận Thanh Trạc trở về, bọn họ muốn tới đó tụ tập."
Nói đến đây, anh cụp mi mắt hỏi ý kiến của Thi Hảo: "Tối nay, chừng nào em hết bận thì nói với anh, anh tới đón em nhé?"
"Không cần đâu." Thi Hảo vô cùng tri kỷ đáp: "Anh cứ đi tụ tập với mấy người tổng giám đốc Cận đi, sau khi tan làm em đi tàu điện ngầm về là được."
Lương Tây Kinh không nói lời nào.
Thi Hảo nhìn gò má lạnh lùng của anh, cảm thấy hơi buồn cười: "Anh làm nhân viên giao hàng bán thời gian còn chưa đủ à? Còn muốn kiêm thêm chức tài xế bán thời gian nữa chắc?"
Lương Tây Kinh: "Chỉ cần chuyên phục vụ cho mình Thi Hảo chuyên môn, muốn anh làm bán thời gian hay toàn thời gian gì cũng được hết."
"..."
Thi Hảo giận dữ mắng Lương Tây Kinh một chút: "Miệng tổng giám đốc Lương đúng là càng ngày càng ngọt."
Lương Tây Kinh cong môi hỏi: "Không thích à?"
"Cũng coi như tàm tạm." Thi Hảo đáp một cách thận trọng.
Lương Tây Kinh gật đầu: "Vậy là được rồi."
Nói chuyện thêm hai câu nữa, Thi Hảo bống nhớ bản thân vẫn còn công việc dang dở phải hoàn thành.
Cô nhanh chóng vẫy tay với Lương Tây Kinh, sau đó xoay người về văn phòng tiếp tục tăng ca.
Đối với sự tuyệt tình của Thi Hảo, Lương Tây Kinh cũng chẳng thể làm gì được.
Anh nhìn theo bóng lưng của Thi Hảo mãi cho đến khi không nhìn thấy gì nữa, mới xoay người miễn cưỡng rời đi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./chong-toi-la-ke-thu/chuong-212.html.]
…
Tại quán bar Người Quen.
Lúc Lương Tây Kinh tới nơi, đám Tần Yến đã uống xong một tuần rượu.
Điều khiến anh bất ngờ là trong phòng khách còn có vài người quen cũ.
Thấy anh xuất hiện, Thẩm Âm là người đầu tiên lên tiếng: "Ôi, người bận bịu đến rồi này."
Cô ấy nhìn về phía sau Lương Tây Kinh, cố ý hỏi: "Bạn của anh, thư ký Thi đâu?"
Thẩm Âm không những quen biết Thi Hảo mà còn từng qua lại với cô.
Đương nhiên, cô ấy cũng là người nhận ra quan hệ giữa Lương Tây Kinh và Thi Hảo sớm nhất.
Nhớ ngày ấy cô đã theo đuổi Lương Tây Kinh vô cùng quyết liệt trong suốt một quãng thời gian rất dài, Lương Tây Kinh bỗng nhiên nói với cô ấy rằng bản thân đã có bạn gái.
Khi ấy suy nghĩ đầu tiên của Thẩm Âm là, người đàn ông này đang kiếm một cái vụng về để từ chối mình.
Nhưng cô ấy hiểu Lương Tây Kinh rất rõ, anh không phải loại người quanh co lòng vòng như vậy. Dù sao sao thì trước lần ấy anh đã từng từ chối Thẩm Âm rất nhiều lần rồi.
Thẩm Âm không nhịn được hỏi thăm, cô ấy đã hỏi bạn gái của anh là ai.
Anh nói không thể nói cho cô ấy được.
Thẩm Âm mang theo tâm trạng nghi ngờ, tiếp tục theo đuổi anh.
Mấy ngày sau, Lương Tây Kinh vẫn lặp lại câu nói cũ, anh không chỉ nhấn mạnh với cô ấy rằng anh có bạn gái mà còn nói với Thẩm Âm rằng, nếu cô ấy còn tiếp tục theo đuổi, bạn gái anh sẽ không vui.
Anh cảm thấy tình cảm là thứ xuất phát từ hai phía, anh không có cảm giác gì với Thẩm Âm nên anh hi vọng cô sớm từ bỏ.
Thẩm Âm có thể dính chặt lấy một người đàn ông nhưng chắc chắn cô ấy sẽ không hạ thấp giá trị của bản thân, đi làm một người thứ ba.
Cô ấy nhìn Lương Tây Kinh, hỏi tới cùng: "Anh muốn tôi từ bỏ cũng được thôi, chỉ cần anh nói cho tôi biết bạn gái anh là ai, chắc chắn tôi sẽ không nói cho ai biết."
Lương Tây Kinh vẫn không chịu hé răng.
Thẩm Âm lại đổi cách hỏi khác: "Anh không nói tên cũng được." Ngẫm nghĩ một lúc, cô ấy tiếp tục nói: "Có phải là người tôi biết không?"
Lương Tây Kinh thờ ơ ừm một tiếng coi như trả lời.
Thẩm Âm kinh ngạc: "Tôi biết á?"
Ngay khoảnh khắc ấy, trong đầu Thẩm Âm xuất hiện vô số cái tên.
Thẩm Âm tiếp tục hỏi nhưng Lương Tây Kinh không tiếp lời.
Mãi cho đến khi cô ấy chuẩn bị rời đi, Thi Hảo gõ cửa, bước vào văn phòng tìm anh xin chữ ký, sau khi ký xong, anh còn cười với Thi Hảo rồi mới để cô rời đi.
Ngay lúc ấy, Thẩm Âm tinh ý nhận ra rằng, giọng điệu nói chuyện của Lương Tây Kinh khi có Thi Hảo ở đó khác hoàn toàn so với khi cô không ở đó, ngay cả ánh mắt anh nhìn Thi Hảo cũng rất khác.