Chưa Từng Yêu Ai Đến Thế - Chương 44

Cập nhật lúc: 2025-02-28 10:45:17
Lượt xem: 6

Cô nghe lời ngoan ngoãn khép mắt lại, dừng một chút, lại ném thỏ con hồng ra phía sau, ôm cánh tay anh vào lồng ngực.

 

Cánh tay Tống Hành cứng đờ, muốn nói với cô không thể như vậy. Cắn răng xoắn xuýt một lát, vẫn là buông lỏng để mặc cô ôm.

 

Cơ bắp cả người anh căng cứng, tim đập trong lồng n.g.ự.c đặc biệt rõ ràng, mạnh mẽ đến chấn động.

 

Không quá vài giây, Hạ Thụ mở mắt: “A Hành, yên lặng quá, tớ muốn nghe hát.”

 

“…” Trong lòng Tống Hành sinh ra cảm giác bất lực.

 

Tống Hành sẽ không hát, cuộc sống thường ngày của anh rất nhạt nhẽo vô vị, rất ít khi nghe nhạc.

 

Nghĩ một chút, anh lấy điện thoại từ trong túi áo khoác cô ra, cắm tai nghe, bật nhạc xong nhét tai nghe vào lỗ tai cô: “Ngủ đi.”

 

Hạ Thụ rất nhanh kéo một cái xuống nhét vào lỗ tai anh: “Cùng nhau nghe!”

 

Thiếu niên ngẩn ra.

 

Cô cũng không quan tâm anh có đồng ý không, nói xong trực tiếp nhắm mắt lại, bên môi có nụ cười nhàn nhạt.

 

Tiếng hát vang bên tai hai người họ.

 

Em đang khóc đúng không

 

Gió ngược muốn thổi khô nước mắt

 

Không nói ra được nỗi đau càng giấu càng nhiều

 

 

Khi bông tuyết ướp lạnh ánh mặt trời

 

Khi cầu vồng bắt đầu kết sương

 

Em phải dũng cảm

 

Bởi vì em còn có anh

 

Con đường cùng ngày đều đã bị khóa lại

 

Khi không khí đè đau bờ vai

 

Trước tiên không cần hoảng sợ

 

Ít nhất em còn có anh

 

 

Trên bệ cửa sổ, tuyết tan ra im lặng nhỏ giọt. Vẻ mặt thiếu nữ trên giường dần dần tĩnh lặng, đã ngủ.

 

Thiếu niên nhẹ nhàng cầm lấy điện thoại, giảm âm lượng xuống.

 

Cho đến khi giảm xuống im lặng, anh tắt nhạc, lại cẩn thận lấy tai nghe ra khỏi lỗ tai cô.

 

Anh chậm rãi di chuyển cánh tay cô đang ôm chặt ra, rồi lấy con thỏ hồng nhỏ ở phía sau nhét vào trong lòng n.g.ự.c cô. Trong quá trình dường như có phát giác, Hạ Thụ không thoải mái xoay người một chút.

 

Tống Hành đứng yên lại.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./chua-tung-yeu-ai-den-the/chuong-44.html.]

 

Chờ khi cô nằm im lại, Tống Hành mới tắt đèn trong phòng ngủ, chỉ để lại hai ngọn đèn tường nhỏ lờ mờ.

 

Rồi lại nhẹ tay nhẹ chân mang thuốc trong phòng mình tới.

 

Động tác rất nhẹ.

 

Trên mu bàn tay cô chính là vùng da bị thương, chắc chắn không có cách nào biến mất trong chốc lát, chỉ có thể cố gắng giảm sưng, giảm đau.

 

Anh không dám dùng sức, chỉ dùng vải bông phun ướt, nhẹ nhàng xoa từng chút từng chút lên mu bàn tay cô.

 

Hạ Thụ không hề phát hiện, hàng mi dài yên tĩnh rũ xuống từ đầu đến cuối bình thản ngủ.

 

Đêm dài yên tĩnh.

 

Đèn tường trong phòng cô gái vẫn luôn sáng đến đêm khuya.

 

Tối đó, Hạ Thụ không biết về sau dưới nhà xảy ra chuyện gì. Sáng sớm hôm sau, Hạ Thụ đã hạ sốt, tuy rằng không phải đi học nhưng cô vẫn xuống tầng ăn sáng đúng giờ.

 

Sắc mặt Hạ Mẫn Quân cực kỳ khó coi, không hề bày ra vẻ mặt hòa nhã với Hạ Thụ và Tống Hành, ăn xong thì đi vào bếp không ra.

 

Cả bữa ăn Mã Tuấn cũng sợ hãi rụt rè, không nói một câu. Ánh mắt sưng phù không kém Hạ Thụ, xem chừng đêm qua cũng khóc rất nhiều.

 

Trước kia dù ghét trong lòng, nhưng bên ngoài vẫn có thể giả vờ.

 

Ngày hôm qua cãi nhau ồn ào như vậy, không thể nghi ngờ là đã đ.â.m thủng tầng vách ngăn cuối cùng, thái độ như thế nào thì hoàn toàn biểu hiện ra bên ngoài.

 

Khi đối mặt với Hạ Thụ, Hạ Mẫn Quân vẫn hơi giả vờ.

 

Nhưng đối mặt với Tống Hành, bà ta lười phải giả vờ.

 

“Đừng để ý đến họ!” Hạ Thụ cũng không thèm che giấu sự chán ghét với họ, hầm hừ nói với Tống Hành.

 

Tống Hành bật cười, trước khi đi học thì dặn dò cô đừng tranh chấp nữa, cũng cẩn thận của lại bị cảm.

 

Mọi người lục tục rời đi, Hạ lão gia gọi Hạ Thụ vào thư phòng.

 

Chuyện tối qua xảy ra quá bất ngờ, lúc sau hai ông cháu cũng chưa nói chuyện với nhau. Sáng nay lúc ăn cơm, bầu không khí vẫn rất cứng ngắc, Hạ Thụ còn không thèm chào lấy lệ.

 

Lúc này trong thư phòng chỉ còn hai người, bầu không khí càng cứng ngắc hơn.

 

Một lúc sau, Hạ lão gia mới thở dài, giọng nói vẫn dịu dàng như mọi khi: “Tiểu Mộc, hôm qua là ông nội không đúng, ông không nên đánh cháu, ông nội xin lỗi cháu, đừng giận ông nội nhé?”

 

Nghe ông cụ nói vậy, Hạ Thụ càng tủi thân hơn, mắt đỏ lên.

 

Cô dụi mắt: “Không có, ông nội, là cháu không đúng, cháu không nên vô lễ với cô như vậy.”

 

Nhìn cô như vậy, Hạ lão gia càng đau lòng hơn, tiến lên sờ đầu cô, nói: “Cho dù như thế nào, ông nội cũng không nên đánh cháu, hai cái đánh đó rất đau đúng không? Bây giờ còn đau không?”

 

Cô vừa lắc đầu lại vừa gật đầu. Đôi mắt ướt át, đón nhận ánh mắt khó hiểu của Hạ lão gia: “Đau lòng.”

 

Hạ lão gia bật cười, đúng là con bé này.

 

Ông cụ hỏi: “Sao lại đau lòng?”

 

Giọng Hạ Thụ mềm mại, chứa vài phần tủi thân: “Hôm qua rõ ràng là Mã Tuấn sau, nhưng ông lại không nghe cháu, còn bảo cháu lên tầng, chính là muốn bao che cho Mã Tuấn. Vì vậy cháu đau lòng lắm.”

 

Hạ lão gia cười ra tiếng, nói: “Ừ, quả thật là Mã Tuấn sai, cho nên hôm qua ông nội cũng đánh nó thay cho cháu.”

Loading...