Chưa Từng Yêu Ai Đến Thế - Chương 45

Cập nhật lúc: 2025-02-28 10:45:35
Lượt xem: 7

Cô ngẩn ra.

 

Thì ra tối qua sau khi Hạ lão gia nghe Hạ Thụ nói vậy, liền chắc chắn chuyện đó là Mã Tuấn làm. Bảo cô về phòng là vì cô, để tránh về sau Hạ Mẫn Quân giận chó đánh mèo lên cô.

 

Hai cái đánh đó cũng là vì cô vô lễ, hơn nữa để cho Hạ Mẫn Quân một cái công đạo, chặt đứt cơ hội về sau bà ta có thể nói Hạ Thụ vô lễ ra bên ngoài.

 

Tối qua sau khi Hạ Thụ và Tống Hành lên tầng, ông cụ và Hạ Hùng Hải đã hỏi rõ chuyện lúc trước.

 

Lúc đầu Mã Tuấn không chịu thừa nhận, lúc sau bị ép nên đã nói ra hết mọi chuyện.

 

Hạ lão gia đánh cậu ta mấy gậy, bắt cậu ta xin lỗi Tống Hành, hoặc là cút ra khỏi nhà. Hơn nữa còn trách cứ Hạ Mẫn Quân vài câu.

 

Thảo nào sớm nay mắt cậu ta sưng như vậy.

 

Biết được Mã Tuấn cũng bị đánh, tuy trong lòng Hạ Thụ cảm thấy rất bất bình thay A Hành, nhưng cũng cảm thấy sảng khoái hơn rất nhiều.

 

Cô yên lặng bấm điện thoại, định báo tin tốt này cho A Hành.

 

Thấy cuối cùng mặt cô cũng bớt giận, Hạ lão gia thở phào: “Còn trách ông nội không?”

 

Hạ Thụ bĩu môi: “Vốn cũng không trách…”

 

Lời cô nói là thật, hôm qua ban đầu cô tức giận, về sau bị đánh nên rất tủi thân. Nhưng khi A Hành về, trong mắt cô toàn là anh, căn bản không quan tâm đến chuyện trách ông cụ hay không. Hạ lão gia nhìn tay và lưng cô: “Bôi thuốc rồi?”

 

“Vâng.” Hạ Thụ gật đầu, khóe miệng cong lên.

 

Sáng nay thức dậy, Hạ Thụ nhận ra mu bàn tay của cô đã được bôi thuốc.

 

Sau lưng có một lớp quần áo chắn nên không nghiêm trọng như mu bàn tay. Đầu giường của cô có một lọ thuốc mới, không nghĩ cũng biết là ai để đó.

 

Cô cảm thấy ấm áp và rất hạnh phúc.

 

Chuyện này cứ cho qua như vậy.

 

Một tuần sau, đã hết lệnh thôi học. Hạ Thụ lại đi học trở lại.

 

Hạ Thụ rất vui vẻ, sáng sớm đã chuẩn bị xong hết thảy, đi đến trường cùng Tống Hành.

 

Tài xế dừng xe ở đầu phố, khi sắp tới gần cổng trường, bước chân Tống Hành chậm lại, giống như đang do dự chuyện gì đó.

 

Hạ Thụ đi trước gọi anh: “A Hành?”

 

“Hạ Thụ.” Thiếu niên đứng cách cô mấy bước, bị ánh ban mai hắt vào, anh nói: “Hai đứa mình đừng đi vào cùng nhau.”

 

Lời đồn đãi về anh là con của tội phạm g.i.ế.c người vẫn chưa giảm bớt, rất nhiều người kiêng dè anh. Cô và anh đi cùng nhau, rất dễ thu hút sự chú ý của người khác.

 

Hạ Thụ hiểu được nỗi băn khoăn của anh, khuôn mặt nhỏ nhắn nhưng vô cùng kiên định: “Tớ không.”

 

“Ngoan.”

 

“Tớ không làm vậy đâu.” Cô ngẩng đầu, nói xong còn cố ý đi về phía cậu, cười khanh khách nhìn cậu: “Tớ sẽ không, hơn nữa bọn họ cũng không.”

 

Tống Hành ngạc nhiên.

 

Dường như cô cố ý giấu một bất ngờ nào đó, thấy vẻ mặt khó hiểu của anh thì bật cười.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./chua-tung-yeu-ai-den-the/chuong-45.html.]

Giọng cô trong trẻo, nói với xung quanh: “Các cậu xuất hiện đi!”

 

Chỉ thấy xung quanh bốn phương tám hướng, từ cổng trường,  sau các biển báo, lần lượt có người đi ra.

 

Tống Hành ngạc nhiên, giật mình khi nhìn thấy họ.

 

Ở đó có Cố Vũ Thuần, Tôn Cường, Tề Lân, Thẩm Hoài Xuyên… Còn có những người từng nhờ anh giải bài cho.

 

Gần như nửa lớp văn một tới, họ đều xếp thành hàng dài đứng sau anh.

 

Tống Hành rất cảm động, dường như anh nhận ra điều gì đó, liếc nhìn Hạ Thụ.

 

Hạ Thụ cười, cô nói: “A Hành, bây giờ chúng ta đi vào thôi.”

 

Cậu xem.

 

Thế giới này, có nhiều người xấu, nhưng cũng vẫn còn rất nhiều người tốt.

 

Phải chịu bao nhiêu rèm pha, nhưng vẫn sẽ có người đứng về phía cậu.

 

Cậu là người tốt, mọi người luôn thấy được điều đó.

 

Có lẽ bọn họ sẽ không mãi mãi đứng về phía cậu, nhưng sẽ có một người mãi mãi đứng về phía cậu.

 

Đoàn người chậm rãi đi vào.

 

Quả thật nhìn rất phô trương, dọc theo đường đi, rất nhiều học sinh phải ngoái lại nhìn.

 

Trong hàng có một nam sinh tính tình hoạt bát, từng mượn vở bài tập của Hạ Thu, cười hi hi ha ha nói giỡn: “Này, nói cho mấy người biết, chúng tôi không dễ chọc đâu, đừng tưởng chúng tôi là cây cỏ mềm mà bắt nạt nhé!”

 

Mọi người lập tức cười vang.

 

Tống Hành đi phía trước rũ mắt xuống, khóe miệng cũng nhếch lên.

 

Hạ Thụ bên cạnh nhìn trộm anh.

 

Anh cười rồi.

 

Nụ cười của anh lọt vào lòng cô như ánh mặt trời, cô cũng cười rộ lên, bước chân nhẹ nhàng hơn rất nhiều.

 

Tối qua dự báo thời tiết nói ở thị trấn nhỏ này sẽ có đợt tuyết rơi cuối cùng vào cuối năm, sau đó thời tiết sẽ nóng dần lên.

 

Tuyết mùa đông ở Thanh Thành không nhiều năm, thật ra năm nay có hơi khác thường, có nhiều đợt tuyết rơi hơn những năm trước.

 

Nhưng khi tuyết ngừng rơi, luôn có ánh mắt trời.

 

Cũng như mùa đông giá rét cũng phải dần qua đi để chào đón mùa xuân.

 

 

Sau đó là kỳ nghỉ đông.

 

Tết âm lịch năm nay vào tháng hai, chậm hơn năm trước một chút, trường Nhất Trung ở Thanh Thành gần hết tháng một mới bắt đầu được nghỉ đông.

 

Kỳ nghỉ đông này, Hạ Thụ trải qua rất bình thường.

 

Hạ Mẫn Quân bởi vì trước đó cãi nhau với Hạ Thụ và Tống Hành nên cũng xấu hổ, Tết không ở lại nhà họ Hạ. Bà ta dẫn Mã Tuấn đến thành phố quê ba cậu ta du lịch.

Loading...