Chưa Từng Yêu Ai Đến Thế - Chương 47
Cập nhật lúc: 2025-02-28 19:27:17
Lượt xem: 4
Đến buổi chiều, Hạ Thụ vẫn hơi thất thần.
Cố Vũ Thuần cảm nhận được nên vào giờ tự học liền hỏi cô: “Tiểu Mộc, hôm nay cậu sao vậy? Cứ giống như người mất hồn vậy.”
Hạ Thụ vô thức nhìn về phía bàn học đầu tiên ở dãy giữa.
Học kỳ mới bắt đầu, lớp học lại sắp xếp lại vị trí chỗ ngồi dựa theo thành tích. Tống Hành được chuyển đến vị trí thứ nhất, cô không cần dùng đến gương nhỏ để nhìn trộm anh nữa.
Sống lưng thiếu niên thẳng tắp, đồng phục xanh trắng, cổ áo ngay ngắn, luôn luôn bình tĩnh như vậy.
Hạ Thụ kề vào tai Cố Vũ Thuần, khẽ nói.
“Hả?” Cố Vũ Thuần giật mình, “Cậu nói Tưởng Nguyệt Viện, cô ta….”
“Suỵt” Giọng Cố Vũ Thuần không nhỏ, Hạ Thụ vừa vội vàng ra hiệu im lặng, vừa nhìn xung quanh.
Thấy không ai để ý đến họ, lúc này Hạ Thụ mới yên tâm: “Cậu nói nhỏ thôi, người khác nghe thấy còn tưởng rằng A Hành yêu sớm. Yêu sớm sẽ bị phạt đó.”
Cố Vũ Thuần nở nụ cười: “Bây giờ cậu còn lo lắng chuyện cậu ấy bị phạt hay không hả? Rồi cậu ấy có đồng ý không?”
Hạ Thụ lắc đầu.
Thật ra không phải cô lắc đầu, mà là Tống Hành.
Giữa trưa hôm nay, cô nghe thấy Tưởng Nguyệt Viện nói xong câu kia thì ngây ngẩn cả người.
Sau đó thì cô ta nói gì, thì Hạ Thụ không nghe rõ, chỉ thấy một lúc lâu sau, Tống Hành khẽ lắc đầu, nói gì đó với cô ta.
Tiếp đó, Tống Hành vòng qua người cô ta, rồi rời đi.
“Vậy cậu thích ai chứ?” Tưởng Nguyệt Viện không cam tâm, đứng sau Tống Hành hét lên.
Hạ Thụ nghe được hai câu kia.
“Hạ Thụ? Cậu thích cô ta đúng không?”
Tim Hạ Thụ bỗng đập nhanh hơn, m.á.u từ toàn thân dồn cả lên khuôn mặt, may mà cô không thể thấy được mặt mình đỏ như thế nào.
Anh dừng bước, hơi nghiêng đầu, nhưng chẳng nói gì liền đi mất.
Cố Vũ Thuần nghe xong thì vui vẻ hẳn: “Nếu cậu ấy chưa đồng ý thì cậu ghen cái gì? Còn ngẩn ngơ cả ngày nữa.”
Hạ Thụ bỗng giật mình: “Ghen á?”
“Chẳng lẽ lại không đúng, cậu ghen với Tưởng Nguyệt Viện nên mới rầu rĩ không vui như vậy còn gì?”
Cô có hơi ngạc nhiên, tròn mắt hỏi: “Sao tớ lại ghen với Tưởng Nguyệt Viện?”
“Vì cô ta thích Tống Hành của cậu chứ sao.”
“Cô ta thích Tống Hành thì tớ sẽ ghen hả?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./chua-tung-yeu-ai-den-the/chuong-47.html.]
“Thiệt tình” Cố Vũ Thuần kinh ngạc, đánh giá cô, cười: “Tiểu Mộc, không phải cậu thích Tống Hành sao? Bản thân cậu chưa nhận ra à?”
Hạ Thụ bị Cố Vũ Thuần làm cho mơ mơ màng màng, chớp mắt mấy cái: “Đúng là thích mà, thích là phải ghen à?”
“Không phải cái kiểu thích đó.”
Cố Vũ Thuần đại khái nhìn ra được Hạ Thụ đang hiểu sai ý, lấy bút vẽ minh họa hai hình người lên giấy trắng, đầu hai hình người kề sát vào nhau.
“Là thích giữa nam sinh với nữ sinh, muốn cùng nắm tay, muốn ôm, muốn gần gũi thân mật, muốn kết hôn bên nhau cả đời. Cậu có muốn như vậy với cậu ấy không?”
Hạ Thụ nghe nói đến kết hôn, hai má đỏ lên, tim cũng đập nhanh hơn.
Cô tự tưởng tượng một ngày nào đó bản thân cũng ôm ôm, hôn hôn…
Với A Hành.
Trong thế giới của Hạ Thụ, Tống Hành là một sự tồn tại rất đặc biệt.
Bọn họ quen biết nhau từ khi còn rất nhỏ, ở bên nhau mười năm từ lúc năm tuổi đến năm mười lăm tuổi. Thời niên thiếu của họ có một sợi dây kết nối chẳng thể tách rời. Nói cách khác, từ khi cô có trí nhớ, A Hành là một phần không thể thiếu trong cuộc sống của cô.
Không phải là chưa từng nghĩ đến chuyện ở bên nhau, mà là từ trước đến giờ họ vẫn luôn như vậy, Hạ Thụ không biết còn muốn ở bên nhau như thế nào nữa.
Thế nhưng bỗng nhiên cô ý thức được rằng…. Đúng vậy, sau này sớm hay muộn gì bọn họ cũng sẽ trưởng thành, yêu đương rồi sẽ kết hôn.
Nhưng cô chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ yêu đương với một người nào đó, rồi kết hôn.
Hoặc là A Hành sẽ kết hôn với ai đó…
Và nếu cậu ấy và người khác…
Cô tự hỏi bản thân mình, tất nhiên là cô thích anh, nên cô mới đối xử tốt với anh, anh cũng đối xử tốt với cô, cả hai chăm sóc lẫn nhau. Tình cảm này rất trong sáng, cô thích anh từ lúc năm tuổi, chưa từng nghĩ đến việc sẽ thành đổi tình cảm ấy.
Vì vậy….
Cô…
Là thích theo kiểu này sao?
Buổi chiều sau khi tan học, Hạ Thụ ở lại trường để luyện tập cho cuộc thi nhạc nghệ phương Tây nửa tiếng đồng hồ. Nên cô bảo Tống Hành về trước đi.
Tống Hành lặng lẽ chờ bên ngoài trường.
Sau khi kết thúc tập luyện, đèn đường cũng đã được bật.
Tháng ba đầu mùa xuân, trời không nhanh tối như mùa đông, nền trời cũng khá nhạt, những dải hồng dần dần sáng lên.
Hạ Thụ đeo đàn cello và cặp sách trên lưng, vừa bước ra cổng trường thì chợt thấy dáng người mặc đồ trắng quen thuộc đứng bên kia đường.
Tim cô đập bỗng đập nhanh, m.á.u chảy trong lồng n.g.ự.c đều nóng lên.
Trời tối, bên phía cô không có đèn đường.
Cô đứng trong tối, anh đứng ngoài sáng, không thấy được cô