Chưa Từng Yêu Ai Đến Thế - Chương 46
Cập nhật lúc: 2025-02-28 10:45:42
Lượt xem: 5
Hạ Mẫn Quân và Mã Tuấn không ở đây, đương nhiên Hạ Thụ rất vui. Hàng ngày vui vẻ đến Cung thiếu niên cùng Tống Hành.
Tết âm lịch sau đó đến lễ Quốc khánh.
Cả thị trấn tràn ngập trong sắc đỏ, trước cửa nhà họ Hạ cũng treo đèn lồng đỏ, Hạ lão gia tự tay viết câu đối đỏ, dán trước cửa nhà.
Hạ Thụ và Tống Hành đều nhận được bao lì xì dày của Hạ lão gia và Hạ Hùng Hải. Hạ lão gia còn cho riêng Tống Hành một bao nữa.
Nói là ban đầu chuẩn bị cho Mã Tuấn, nhưng bây giờ đổi thành cho anh, coi như bù lại tiền tiêu vặt mấy năm nay bị Mã Tuấn cướp.
Tống Hành không chịu nhận, Hạ Hùng Hải và Hạ Thụ khuyên mãi anh mới nhận.
Anh dùng số tiền này mua một cung đàn mới nhà Hạ Thụ.
Hạ Thụ thích đến mức không muốn buông tay.
Ngày mùng Một Tết, nhà họ Hạ đến chùa Già Lam ăn chay cầu phúc như mọi năm.
Chùa Già Lam cách xa nội thành, bình thường nhà họ Hạ đến đều phải ở lại đó một đêm.
Buổi chiều sau khi nghe tụng kinh xong, mọi người có thể hoạt động tự do, Hạ Thu tranh thủ thời gian một mình đi hỏi người trụ trì về miếng ngọc của Tống Hành.
Ban đầu cô muốn xin chủ trì có thể khai quang khối ngọc kia cho cô hay không, trụ trì xem xong thì xác nhận trước đó rất lâu đã khai quang cho miếng ngọc như vậy. Ông ấy còn nói miếng ngọc này chính là vô giá, vì vậy cô phải giữ gìn thật cẩn thận.
Khi cô đi ra khỏi điện phật thì thấy Tống Hành đứng dưới cây ước nguyện. Vẻ mặt Hạ Thụ tràn đầy ý cười dịu dàng, gọi anh: “A Hành!”
Tống Hành nhìn qua, ánh mắt cũng dịu dàng theo.
Anh nhìn cô chạy tới chỗ mình, hỏi: “Sao cậu lại ở đây?”
“Ừ, tớ vừa đi tìm thầy trụ trì hỏi về miếng ngọc của cậu.” Cô gái đã đeo miếng ngọc lên cổ, khi nói chuyện, đầu ngón tay khẽ chạm vào, cực kỳ yêu thích: “Tớ muốn khai quang cho nó, nhưng thầy chủ trì đã nói nó đã được khai quang, ông ấy còn nói đây là miếng ngọc Dương Chi tốt nhất, rất quý.”
Giọng cô nhuốm đầy sự vui mừng khiến tim anh cũng mềm nhũn, anh thấp giọng nói: “Ừ, vì vậy đeo cẩn thận nhé.”
Anh nhẹ nhàng bỏ miếng ngọc cô đang đeo vào dưới cổ áo.
Cô gái bịt kín cổ áo, ngọt ngào cười rộ lên: “A Hành, cậu cầu nguyện chưa?”
Hôm nay trước khi đến đây, Hạ Thụ hỏi Tống Hành có cầu nguyện không, Tống Hành nói có.
Sắp học hết cấp ba, anh nói muốn cầu nguyện học tập và cuộc sống đều thuận lợi.
Tống Hành nói: “Chuẩn bị.”
“Vậy tớ chờ cậu ở bên kia.”
Cô gái đi đến chỗ một bóng cây râm mát, thiếu niên nhìn theo bóng lưng của cô, vẻ mặt vô cùng dịu dàng.
Quay lại cầu nguyện, các thẻ ước nguyện được các nghệ nhân làm rất đẹp, những chiếc tua rua được làm bằng sợi chỉ màu bạc, chỉ cần chạm nhẹ vào là nó đung đưa trong gió.
Anh tỉ mỉ treo thẻ ước nguyện lên cây.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./chua-tung-yeu-ai-den-the/chuong-46.html.]
Gió thổi làm lộ ra hàng chữ nhỏ trên thẻ ước nguyện.
- Hy vọng Hạ Thụ, cả đời bình an vui vẻ, mọi chuyện đều thuận lợi, cơ thể khỏe mạnh.
–
Tháng ba, xuân đến chim kêu hoa nở.
Mùa xuân tới rồi, bắt đầu một học kỳ mới, những người bạn bên cạnh Hạ Thụ ít nhiều cũng thay đổi.
Cố Vũ Thuần đã đổi kiểu tóc, Tưởng Nguyệt Viện b.ắ.n hoa tai mới. Tất cả mọi người đều không mặc những chiếc áo lông dày nặng nữa, thay vào đó mặc đồ mùa xuân. Tất cả đều bắt đầu như mới.
Ngày học đầu tiên, buổi trưa Từ Linh lén gọi Hạ Thụ đến văn phòng.
“Cuộc thi nhạc nghệ phương Tây lần này có quy mô cả nước, trường học nào cũng phải có tiết mục. Trường chúng ta dự định biểu diễn hai tiết mục, một đàn piano, một đàn cello.”
Nhìn cô gái xinh đẹp trước mặt bị ánh mặt trời chiếu vào, Từ Linh cười: “Trường chúng ta có không ít người học đàn cello nhưng chơi tốt nhất chỉ có Tưởng Nguyệt Viện và em. Thế nhưng em đã có giải thưởng, Tưởng Nguyệt Viện không có, vì vậy nhà trường dự định cử em biểu diễn cello.”
Cuộc thi này Hạ Thụ đã từng nghe ở cung thiếu niên, tính chất rất khó, vì vậy giải thưởng cũng rất đắt giá.
Trước kia Hạ Thụ chỉ nhận được giải quán quân cuộc thi do bên thiếu niên tổ chức, khó tránh khỏi do dự: “Cô Từ, em có thể sao?”
“Đương nhiên có thể.” Từ Linh cười vỗ vai cô: “Đừng sợ, kết quả không quan trọng, quan trọng là quá trình. Có thể lấy được giải thưởng đương nhiên là tốt nhưng không được cũng không sao. Đừng áp lực, cô giáo và nhà trường luôn giúp đỡ em!”
Được khích lệ, Hạ Thụ cảm thấy không còn lo lắng nữa, ánh mắt quyết tâm gật đầu: “Vâng!”
Đi ra văn phòng, đúng lúc bắt gặp mặt trời.
Đầu mùa xuân nên thời tiết mát mẻ, cây cối trong sân trường đã ra rất nhiều chồi non.
Hạ Thụ hít một hơi, bỗng thấy bóng dáng quen thuộc cách đó không xa.
Cô muốn đi phía sau hù dọa anh, ý cười rất giảo hoạt.
Bỗng một người đi đến trước mặt thiếu niên trước cô.
Là Tưởng Nguyệt Viện.
Hạ Thụ đứng lại.
Dường như cô ta có điều quan trọng cần nói, toàn bộ quá trình đều cúi đầu, nhưng cực kỳ để tâm, hoàn toàn không biết rằng có người đi từ phía sau đến.
Hạ Thụ thấy cô ta chần chừ lấy một thứ gì đó ra từ túi áo, đưa đến trước mặt anh.
Là một phong thư màu hồng phấn, phong thư bị cô ta nắm chặt đến mức có hơi nhăn nheo.
“Tống Hành, tớ…” Hai má cô ta còn hồng hơn cả phong thư: “Tớ thích cậu. Cậu có thể…”
Gió thổi cành cây xào xạc.
Câu tiếp theo của cô ta bị tiếng gió lấn át, nghe không rõ.
Chỉ có một câu “tớ thích cậu” quanh quẩn bên tai Hạ Thụ.