Cùng Kẻ Thù Không Đội Trời Chung Trúng Tình Cổ - Chương 218
Cập nhật lúc: 2025-02-07 19:20:30
Lượt xem: 487
"Sao ngươi lại ở đây?" Nàng nhanh chóng che mắt.
Lục Vô Cữu thản nhiên: "Lời này chẳng phải nên ta hỏi nàng sao? Thấy có người sao nàng còn tới?"
Liên Kiều lắp bắp lùi lại: "Hơi nước quá dày, ta không nhìn thấy, hơn nữa ta đã hỏi rồi, là ngươi không nghe thấy!"
Lục Vô Cữu nhướn mày: "Có sao?"
"Thôi rồi." Liên Kiều tức giận, chắc chắn hắn ngủ quên nên không nghe thấy.
Liên Kiều cũng không tiện tranh cãi với hắn trong bộ dạng này, vì vậy nàng xách giày lên định chạy.
Nhưng không biết tại sao, lúc rời khỏi bờ, nàng bỗng trượt chân, ngã ngửa vào suối nước nóng.
Trùng hợp làm sao, lại ngã vào lòng Lục Vô Cữu.
Ùm một tiếng, nước b.ắ.n tung tóe, Liên Kiều xấu hổ lau nước trên mặt.
Lục Vô Cữu trêu chọc: "Cố ý sao?"
Liên Kiều tức giận nói: "Ngươi đừng nói bậy! Ta trượt chân thôi."
"Nàng luôn có nhiều lý do." Lục Vô Cữu ra vẻ đã hiểu rõ, "Không cần giải thích nữa."
Liên Kiều vội vàng túm lấy cổ áo của hắn: "Ta không có! Tối qua ta đã giải thích với ngươi rồi, là do cổ tình, là ngươi không tin!"
Lục Vô Cữu làm như hoàn toàn không nghe, ngược lại đột nhiên tiến lại gần: "Nếu là cổ tình, tại sao ta không có gì khác thường? Hơn nữa, nàng đỏ mặt làm gì?"
"Nóng! Ta là bị hơi nước hun nóng." Liên Kiều nhanh chóng che mặt.
Nàng quả thực trăm miệng cũng không thể cãi được, phẫn uất nghĩ xem trong lòng hắn, nàng đã thành một tên háo sắc rồi sao?
Nàng đẩy hắn ra muốn bò dậy, Lục Vô Cữu lại không buông, còn ôm lấy eo nàng, ung dung nhìn nàng, khiến Liên Kiều càng thêm tức giận, đang vội vàng giãy giụa thì vô tình chạm vào chỗ nhô lên, tay nàng nóng bừng, nhanh chóng rụt lại.
"Ngươi… ngươi phát tác rồi?"
Ánh mắt Lục Vô Cữu dừng lại, sau đó nhớ tới giờ này cũng gần đến lúc phát tác, vì vậy trên cổ tay bỗng nhiên xuất hiện một vạch đỏ.
Hắn thản nhiên giơ tay lên, cười: "Nàng nói đúng."
Liên Kiều liếc nhìn vạch đỏ kia càng thêm căng thẳng.
Dài quá. Đã qua cánh tay rồi.
Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚
Ánh mắt nàng hoảng loạn, luống cuống tay chân: "Vậy… vậy lần này ngươi muốn thế nào?"
Lục Vô Cữu mân mê đôi tay mềm mại mịn màng của nàng, cười nhạt: "Nàng nói xem?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./cung-ke-thu-khong-doi-troi-chung-trung-tinh-co/chuong-218.html.]
Bàn tay Liên Kiều không tính là lớn, so với Lục Vô Cữu thì nhỏ hơn một vòng, vừa vặn được hắn nắm trọn trong lòng bàn tay, chậm rãi xoa bóp.
Nàng cảm thấy kỳ lạ, muốn rút tay về: "Ngươi bóp tay ta làm gì vậy?"
"Không hiểu sao?" Lục Vô Cữu vẫn cười thản nhiên, nụ cười có vài phần mê hoặc.
Liên Kiều ngơ ngác, sau đó hai tay bị hắn chậm rãi kéo xuống dưới mặt nước.
Mặt nước gợn sóng, nàng đột nhiên hiểu ra, lập tức tránh đi, Lục Vô Cữu lại nắm c.h.ặ.t t.a.y nàng không buông: "Chiếm tiện nghi rồi muốn chạy, trên đời này nào có chuyện tốt như vậy?"
Liên Kiều đột nhiên lại nhớ tới lần trước, lời đến miệng lại nuốt xuống, sau đó nàng lén lút liếc nhìn, nhanh chóng dời mắt.
Đáng sợ quá, nàng theo bản năng co ngón tay muốn trốn, lại bị nắm lấy gáy, Lục Vô Cữu bóp bóp thịt gáy nàng, khẽ mắng: "Quỷ nhát gan."
"Ta nào có?" Liên Kiều bất mãn phản bác, lúc này trán Lục Vô Cữu đột nhiên lại áp lên trán nàng, mang theo chút ý tứ an ủi.
Như đang vuốt lông, chút hung hăng của Liên Kiều lập tức bị dập tắt, đồng thời, tay hắn cũng nắm lấy tay nàng, ở bên tai nàng nhẹ nhàng dụ dỗ.
Lúc này Liên Kiều hoàn toàn mất đi vẻ ngang ngược thường ngày, ngây ngô làm theo.
Dưới nước sóng cuộn trào mãnh liệt, lòng Liên Kiều cũng đập thình thịch như trống đánh, hàng mi run rẩy. Vô tình chạm phải ánh mắt sâu thẳm, cuồn cuộn như sóng nước của Lục Vô Cữu, tim nàng càng đập nhanh hơn, trong lòng cũng như có con gì bò qua, dâng lên một chút ngứa ngáy tê dại.
Chậm rãi, bàn tay Lục Vô Cữu nắm lấy gáy nàng càng lúc càng siết chặt, đột nhiên kéo nàng lại gần, chóp mũi hai người chạm vào nhau.
Liên Kiều nghe thấy tiếng thở dốc khe khẽ, hoàn toàn khác với giọng nói lạnh lùng thường ngày của hắn, trầm thấp và khàn đặc, khiến nàng bỗng nhiên thấy mặt nóng bừng.
Nàng nghiêng đầu muốn tránh né, nhưng Lục Vô Cữu vẫn nắm chặt gáy nàng không buông, ngược lại bỗng nhiên chạm nhẹ vào khóe môi nàng.
Bờ môi mỏng manh nóng rực, thỉnh thoảng chạm vào má, mũi, mắt nàng, mang theo hơi thở nóng bỏng, như đang tìm kiếm lối thoát để dịu đi, lại như đang mê hoặc nàng.
Liên Kiều chưa bao giờ thấy hắn có vẻ mặt như vậy, vừa bá đạo vừa quyến rũ, nàng bỗng không dám nhìn hắn, ánh mắt hoảng loạn lảng tránh.
Đầu lưỡi lướt nhẹ qua môi, mặt nước gợn sóng cuồn cuộn, bắt đầu có bọt nước b.ắ.n ra. Lục Vô Cữu áp trán lên trán nàng càng lúc càng gần, hơi thở ẩm ướt và nóng bỏng, nàng nín thở, không dám nhìn sang chỗ khác.
Đột nhiên, bọt nước b.ắ.n tung tóe, cổ Liên Kiều nóng ran, hình như bị nước suối nóng b.ắ.n vào một chút. Nàng vừa định cúi đầu xuống thì Lục Vô Cữu đã áp môi lên môi nàng, mạnh mẽ và cuồng nhiệt.
Liên Kiều bị ép vào thành hồ, buộc phải ngẩng đầu chịu đựng nụ hôn bất ngờ.
Hắn hôn sâu hơn những lần trước, Liên Kiều nhanh chóng gần như không thở được, không nhịn được đưa hai tay đ.ấ.m vào lưng hắn nhắc nhở.
Cuối cùng, Lục Vô Cữu cũng hơi rời ra một chút, nắm lấy hai tay đang vùng vẫy của nàng, bỗng nhiên lại kéo xuống dưới.
Liên Kiều không thể tin nổi, mắt hạnh mở to tròn.
Kết quả đương nhiên không cần phải nói.
Một canh giờ sau, Liên Kiều tựa vào thành hồ thở nhẹ, Lục Vô Cữu ôm nàng, vùi mặt vào cổ nàng hồi lâu không ngẩng lên, rồi đột nhiên lại bắt đầu hôn lên vùng cổ trắng nõn của nàng.