Cùng Kẻ Thù Không Đội Trời Chung Trúng Tình Cổ - Chương 330: Ngoại truyện 13
Cập nhật lúc: 2025-02-17 19:20:04
Lượt xem: 236
Nàng đưa tay vuốt vuốt, vẫn không vuốt phẳng được, nghi hoặc nói: "Chỗ này của chàng cũng bị thương sao, tại sao vảy cũng lật ra ngoài vậy?"
Đầu rồng kia nhìn nàng chằm chằm, im lặng không nói, chỉ là đồng tử màu vàng kim đột nhiên dựng đứng, lộ ra vẻ nguy hiểm.
Liên Kiều khó hiểu, đang định tiếp tục xem xét, thì đột nhiên, vảy dưới tay nhanh chóng lật lên một mảng lớn theo đường thẳng.
Liên Kiều cả người cứng đờ, nhìn kỹ lại, vị trí của vảy này dường như đang ở nửa người dưới của Hắc Long...
C.h.e.c tiệt! Cuối cùng nàng cũng hiểu ra, vội vàng rụt tay lại muốn chạy.
Nhưng đã muộn, nàng vừa bò lên bờ, mắt cá chân trắng nõn đã bị đuôi rồng câu lấy.
Tiếp đó, đuôi rồng luồn qua giữa hai chân nàng, đồng thời, vảy đen từng lớp từng lớp lật lên, đột nhiên dùng sức kéo nàng trở lại trong nước.
Sóng nước cuồn cuộn, trắng đen xen kẽ, quấn lấy nhau, mãi cho đến khi ánh bình minh le lói, cái đuôi rồng quấn lấy nàng mới hơi thả lỏng.
Ngay lúc nàng tưởng rằng Lục Vô Cữu sắp lên bờ, bỗng nhiên lớp vảy vốn đã bằng phẳng lại lần nữa xòe ra.
Liên Kiều lúc này mới sực nhớ, rồng và người… dường như không giống nhau…
Kinh hãi vô cùng, nàng hận không thể khóc ròng.
Sương sớm mờ mịt, tinh tú ảm đạm, Chu Kiến Nam – người bị lưu lại chắn rượu – đã sớm say đến bất tỉnh nhân sự. Vẫn là Yến Vô Song lôi kéo, nửa dìu nửa kéo hắn về.
Thao Thiết tửu lượng kém, chỉ uống vài ly rượu trái cây đã ngã xuống ngủ say, Miêu Miêu nằm trong lòng nó, cũng lười biếng vùi mình.
Trong tẩm điện, Liên Kiều cuối cùng cũng được bế lên giường.
Tiết trời đầu thu đã hơi se lạnh, huống hồ nàng lại ngâm mình trong nước quá lâu. Toàn thân run rẩy, nàng ôm lấy chính mình, mơ màng cảm nhận được có thứ gì đó đang từng chút một l.i.ế.m đi vệt nước đọng trên da.
Nàng vô lực mở mắt, chỉ cảm thấy má tựa lên lớp vảy đen lạnh lẽo, rồi cứ thế chìm vào giấc ngủ.
Đến khi nàng tỉnh lại, Lục Vô Cữu đã hóa lại thành người.
Hắn đã mặc y phục chỉnh tề, bạch y thanh nhã, phong thái minh nguyệt thanh phong.
Chỉ có Liên Kiều là biết, dưới dáng vẻ lãnh đạm xuất trần kia của hắn đã che giấu bản tính vô lại đến nhường nào.
Cơn giận trong lòng nàng bốc lên, bèn tiện tay ném gối về phía hắn: “Chàng lại gạt ta!”
Lục Vô Cữu cười khẽ, đưa tay đón lấy chiếc gối: “Ta gạt nàng khi nào? Rõ ràng là nàng không chịu tìm hiểu kỹ, ngay cả phu quân của mình cũng chẳng rõ.”
Quả thật Liên Kiều đã quên mất.
Dù sao thì, từ trước đến nay Lục Vô Cữu luôn dùng hình người xuất hiện, ai mà ngờ hắn đột nhiên hóa rồng chứ?
“Ta mặc kệ! Dù sao chàng cũng đáng ghét, nhất định là đã sớm có âm mưu!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./cung-ke-thu-khong-doi-troi-chung-trung-tinh-co/chuong-330-ngoai-truyen-13.html.]
Nàng vừa thẹn vừa giận, nghiến răng nghiến lợi: “Nếu sớm biết như vậy, ta đã không gả cho chàng!”
Lục Vô Cữu vòng tay ôm lấy nàng, cười như có như không: “Giờ có nói cũng đã muộn, hôn khế đã thành.”
Liên Kiều chỉ cảm thấy bản thân như bị đưa lên thuyền giặc, bèn tức giận cắn mạnh vào cằm hắn: “Thành thì đã sao? Còn có thể hòa ly!”
Lục Vô Cữu cười, ôm chặt lấy eo nàng: “Vốn dĩ không định động vào nàng, ai bảo nàng chạm bậy, lại còn chạm trúng nghịch lân.”
Liên Kiều thì thào: “Vảy trên người chàng đều giống nhau, ta làm sao mà biết được?”
Lục Vô Cữu đưa tay xoa mái tóc rối bù của nàng: “Là ta sai. Về sau nhìn nhiều sẽ nhận ra thôi.”
Liên Kiều suýt thì gật đầu, chợt nhớ lại dáng vẻ của hắn khi hóa rồng hôm qua…
Còn về sau nữa ư? Nằm mơ đi!
Nàng âm thầm hạ quyết tâm, từ nay về sau nhất định không chạm vào vảy của hắn nữa, cũng cấm hắn hóa về nguyên hình tùy tiện.
Lục Vô Cữu sảng khoái đồng ý tất cả, cuối cùng cũng dỗ được nàng vui vẻ.
Thế nhưng, khắp người Liên Kiều đều ê ẩm đau nhức, khi hắn là hình người đã đủ khiến người ta chịu không nổi, huống hồ còn hóa thành bản thể khổng lồ kia.
Đáng lẽ giờ đã đến lúc thức dậy tiếp đãi tân khách, nhưng nàng lại nép vào lòng hắn, c.h.e.c sống không chịu rời giường.
Lục Vô Cữu kiểm tra một lượt, bàn tay nắm lấy đầu gối nàng, cúi đầu đặt một nụ hôn dịu dàng.
Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚
Liên Kiều mặt đỏ tai hồng, lập tức nhảy dựng lên, tự mình mặc y phục.
Lục Vô Cữu đứng phía sau, cong mắt nhìn nàng.
Đại hôn kéo dài suốt bảy ngày bảy đêm, tam giới tứ hải, không ai không hay.
Chỉ riêng xem danh sách lễ vật cũng đã làm Liên Kiều hoa cả mắt, ban ngày bận rộn, ban đêm lại càng mệt mỏi hơn.
Yến Vô Song thấy nàng mỗi ngày đều có quầng thâm dưới mắt, bèn nhắc nhở:
“Ngươi nên cẩn thận một chút, đừng để còn trẻ mà đã mang thai trứng rồng. Dù sao, trứng rồng cũng chẳng dễ sinh, một khi mang thai là tận ba năm đó.”
“Ngoài ra, huyết mạch của Lục Vô Cữu không thuần khiết, hắn không sao, nhưng hậu nhân chưa chắc đã may mắn như vậy.”
Liên Kiều vốn chưa từng nghĩ đến chuyện này, bị nàng ấy nhắc nhở mới sực nhớ ra. Từ đó về sau, nàng quyết không để Lục Vô Cữu chạm vào mình.
Nhưng Lục Vô Cữu lại dễ dàng moi được chân tướng từ nàng, sau đó lấy ra một bình dược đã dùng dở: “Không có chuyện gì đâu.”
Lúc này nàng mới hiểu, thì ra hắn đã chuẩn bị từ trước.
Nàng hừ hừ vài tiếng, tuy lòng không vui, nhưng vẫn miễn cưỡng cho hắn vào.
Đợi đến khi Liên Kiều ngủ say, Lục Vô Cữu nghiêng đầu, nhẹ nhàng hôn lên mái tóc ướt đẫm mồ hôi của nàng.