Cứu vớt phật tu là cái hắc tâm liên - 343
Cập nhật lúc: 2024-10-10 17:24:55
Lượt xem: 3
Nàng cứng nhắc nói: “Không ăn thì trả lại đây.”
Cố Vọng vốn không muốn ăn, có điều bất chợt đổi ý, hắn bật cười thành tiếng, bỏ thứ mà Tiểu Quỷ Chủ tâm tâm niệm niệm vào trong miệng, đắng cũng có đắng, ngọt cũng có ngọt, mùi vị rất lạ.
Đây là bí mật của Tiểu Quỷ Chủ và kẻ gọi là Tiên Tôn kia.
Hắn biết Mạt Trà và thứ này là hai thứ mà Tiểu Quỷ Chủ luôn tâm tâm niệm niệm, nên mới có thể dùng thứ này thu hút sự chú ý của Tiểu Quỷ Chủ.
Cố Vọng vân vê đầu ngón tay, ý cười nơi khóe miệng càng sâu hơn: Còn bí mật thì sao?
Thấy hắn không lên tiếng, Khanh Linh mới nói: “Nếu ngươi không khỏe thì nằm xuống đi.”
Sao cứ phải dựa vào nàng.
Cố Vọng không nhúc nhích, lười biếng hỏi: “A Linh, ngươi có biết ta đã ở trong Tẩy Linh Trì bao nhiêu ngày rồi không?”
Khanh Linh: “Cái gì?”
Cố Vọng đưa năm ngón tay ra, đầu ngón tay thon dài khẽ nhúc nhích: “Hình như không đếm hết được, từ lúc bước vào Vô Trần Sơn đã bắt đầu, vòng đi vòng lại, ngày ngày ở trong Tẩy Linh Trì, đau không thể ngủ.”
Cho nên lúc Tiểu Quỷ Chủ xuất hiện trong Tẩy Linh Trì, cho dù hành vi đó rất kỳ lạ, hắn cũng không muốn nghe nàng giải thích.
Trong những ngày tháng vừa vô vị nhàm chán vừa lặp đi lặp lại đó, Cố Vọng cảm thấy chút đau đớn này đã không còn quan trọng nữa.
Nếu như không phải nàng kê sợi quỷ khí ở dưới cổ mình, nếu như không phải nàng xuất hiện, có lẽ lúc này hắn cũng không biết mình đang ở đâu, đang làm gì, liệu có còn tồn tại hay không.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./cuu-vot-phat-tu-la-cai-hac-tam-lien/343.html.]
Cố Vọng quay sang, nhẹ giọng nói: “A Linh, ta muốn sống.”
Khanh Linh sững sờ, quay đầu đối diện với ánh mắt của hắn.
Màu sắc con ngươi hắn rất đen, sâu đến mức như muốn nuốt chửng tất cả mọi người vào trong, Khanh Linh chưa từng nghe ai nói với mình là muốn sống cả.
Chính nàng, nàng cũng từng nói với người khác như vậy, nhưng đã rất lâu lắm rồi, ngay cả nàng cũng không nhớ rõ nữa.
Đáy lòng nàng đột nhiên rung động, trong mắt nhiều hơn một chút mờ mịt lẫn lúng túng.
Cố Vọng lại nhấc tay phủ lên sườn mặt nàng, cười hỏi: “Không phải ngươi muốn làm bằng hữu của ta sao? Vậy ngươi sẽ giúp ta, đúng không?”
Tay hắn rất lạnh, còn lạnh hơn cả tay nàng.
Mình vốn dĩ là đến đây để cứu hắn mà, Khanh Linh không nhịn được nghĩ.
Nếu Cố Vọng đã nghĩ như vậy, tại sao sau này hắn lại muốn hủy diệt thế giới này?
Một lát sau, Khanh Linh gật đầu.
Cố Vọng rũ mắt xuống, gác trán lên bả vai nàng.
Dưới ánh sáng tối mờ, tầm mắt đang rũ xuống của hắn cũng nhìn thấy miếng ngọc giản lờ mờ phát sáng sau lưng Khanh Linh.
Nga
Khóe môi Cố Vọng nhếch lên.
“Đau đầu.” Hắn chậm rãi dựa sát vào nàng, gối đầu lên đùi Khanh Linh, từ từ nhắm hai mắt lại: “A Linh có thể xoa giúp ta không?”.