Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Cứu vớt phật tu là cái hắc tâm liên - 361

Cập nhật lúc: 2024-10-10 18:08:39
Lượt xem: 3

Nàng nhanh chóng dùng quỷ khí bảo hộ ở xung quanh, dùng tốc độ cực nhanh bay qua vị trí của Cố Vọng.

Lúc đến gần hắn, quỷ khí của Khanh Linh mới ngưng tụ thành một sợi dây thừng, vững vàng trói hắn lại.

Nhìn sợi quỷ khí trên lưng mình, Cố Vọng che giấu sắc thái tối tăm nơi đáy mắt, con ngươi đỏ ửng khôi phục lại vẻ sâu thẳm tĩnh mịch, Phật châu phát sáng nhàn nhạt trong lòng bàn tay cũng lập tức tắt ngấm.

Hắn để mặc cho quỷ khí  kéo mình xuống dưới.

Cố Vọng chỉ trong nháy mắt đã bị kéo xuống, quỷ khí hình thành kết giới của Khanh Linh cũng lập tức xuất hiện một lỗ hổng, bão cát cuốn tới, dán lên mặt nàng, mắt không tài nào mở ra được.

Sau đó Khanh Linh cảm giác mình rơi vào lồng nguc của một người.

Giọng nói Cố Vọng vang lên trên đỉnh đầu, kèm theo tiếng than nhẹ: “Thì ra là A Linh.”

Cũng chính trong nháy mắt này, bão cát bên ngoài tựa như ngừng lại, không còn động tĩnh.

Khanh Linh từ trong ngực Cố Vọng ngẩng đầu nhìn ra ngoài, không ngờ bên ngoài đã khôi phục lại dáng vẻ gió êm sóng lặng, chỉ có một bộ phận không đáng kể bị cát vàng cuốn tới.

Cố Vọng buông nàng ra, động tác tự nhiên thay nàng sửa lại mái tóc rối bời, thản nhiên cười nói: “Ta đang định đi tìm ngươi đấy.”

Tóc Cố Vọng vẫn buộc gọn gàng, y phục cũng không có bất kỳ chật vật trải qua bão cát gì, so với Khanh Linh mà nói, hắn thoạt nhìn như một người không có việc gì.

Khanh Linh triệt bỏ quỷ khí xung quanh, nhìn ra bốn phía.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./cuu-vot-phat-tu-la-cai-hac-tam-lien/361.html.]

Không có một chút dấu hiệu bão cát tồn tại, tựa như việc ùn ùn kéo đến vừa rồi chỉ là một hồi ảo giác.

Cố Vọng đứng bên cạnh nàng: “Đang nhìn gì vậy?”

Khanh Linh hồ nghi nhìn hắn: “Vừa rồi không phải ngươi bị cuốn vào trong bão cát sao?”

“Đúng vậy, may nhờ có A Linh.” Cố Vọng mỉm cười nói: “Ta vẫn còn sợ lắm.”

Khanh Linh: “?”

Nga

Ngươi thế này là sợ hãi đó sao?

Thấy biểu cảm trên mặt nàng hoàn toàn là vẻ không tin, Cố Vọng chọc chọc búi tóc của nàng, nói: “Là sợ ngươi bị cuốn vào, tìm không thấy ngươi.”

Khanh Linh còn chưa kịp lên tiếng đã nghe Cố Vọng nói tiếp: “Nếu vậy, đến lúc cần thiết ai tới bảo vệ ta đây?”

“…”

Cố Vọng nhìn nàng nghiến răng nghiến lợi, cười khẽ nói: “Đi thôi.”

Hắn dời tầm mắt, lập tức nhìn thấy ngọc giản vẫn chưa cất đi trong tay Khanh Linh, đôi mắt khẽ híp lại: “Ngọc giản này nhìn khá quen mắt.”

Lúc này Khanh Linh mới nhớ ra chưa cất ngọc giản, nghĩ đến chuyện Cố Vọng đã từng bóp nát cái mà Thư Nhất đưa cho nàng, nàng thả tay xuống: “Cái này không được.”

Cố Vọng cười khẽ: “Biết rồi.”

Loading...