Đại Sư Xuyên Không: Bắt Quỷ, Đoán Mệnh, Cưa Đổ Tổng Tài - 501
Cập nhật lúc: 2025-01-07 08:46:39
Lượt xem: 76
Kim Lan ngồi bên cạnh Vu Âm, ánh mắt hướng lên sân khấu chăm chú. Khi diễn viên trên sân khấu hét lên câu thoại đầy cảm xúc:
"Vì nước Trung Hoa, tôi c.h.ế.t không hối tiếc! Tôi ngã xuống, nhưng Trung Hoa còn vô số người như tôi! Trung Hoa nhất định sẽ đứng lên! Trung Hoa sẽ chứng minh cho thế giới thấy, đất nước này không hề yếu đuối! Đất nước này không chịu nhục!"
Lời nói ấy vang vọng khắp hội trường, khiến trái tim mọi người rung lên mạnh mẽ. Đèn sân khấu đột ngột tối sầm lại. Diễn viên đặt tay lên ngực, mỉm cười nhìn về phía xa xăm. Đôi mắt cô ấy sáng rực, như ngọn lửa đang bùng cháy mãnh liệt – một ngọn lửa thiêu đốt cả cuộc đời, và giờ đây, cũng thiêu đốt trái tim của từng khán giả.
Cứ mỗi khi một diễn viên "ngã xuống", câu chuyện trên sân khấu khép lại trong những giọt nước mắt âm thầm chảy xuống từ khóe mắt khán giả.
Câu chuyện chưa đi đến hồi kết, nhưng cuộc đời của những anh hùng liệt sĩ đã khép lại từ lâu.
Buổi biểu diễn để lại trong lòng mỗi người một nỗi buồn sâu sắc, đồng thời khắc ghi mãi trong tâm trí họ ký ức không thể nào quên. Khi đèn sân khấu sáng trở lại, các diễn viên lần lượt quay lại sân khấu để cúi chào khán giả. Trong số đó, cô diễn viên đóng vai Kim Lan ôm một bó hoa tươi thắm, từ từ bước xuống hàng ghế đầu, tiến về phía Kim Lan.
Cô gái trẻ nghẹn ngào, đôi mắt đỏ hoe vì xúc động:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./dai-su-xuyen-khong-bat-quy-doan-menh-cua-do-tong-tai/501.html.]
"Chị Kim Lan, bó hoa này kính tặng chị. Chúng em muốn mời chị cùng lên sân khấu. Tất cả tràng pháo tay hôm nay đều dành cho chị và các đồng đội của chị."
Kim Lan nhận lấy bó hoa, đứng dậy. Cô bước chậm rãi lên sân khấu, vừa đi vừa nhẹ nhàng nói với cô gái:
"Em diễn cảnh chị sắp c.h.ế.t rất hay. Khi đó, chị thực sự không cam lòng chút nào. Chị không muốn nhắm mắt lại. Chị muốn nhìn thêm một lần nữa, thật lâu, thành phố mà chị và các đồng đội đã dùng cả sinh mạng để bảo vệ. Dù chỉ được nhìn thêm một chút thôi cũng đủ rồi."
Cô dừng lại một nhịp, giọng khẽ trầm xuống, nhưng từng lời nói ra như khắc sâu vào lòng người nghe:
"Chị đã nghĩ mãi… phải đổ thêm bao nhiêu m.á.u của những người như chị thì thành phố này mới có được sự bình yên? Liệu chúng ta có thể chờ đến ngày mà tất cả luôn mong đợi – một ngày hòa bình thực sự không?"
Nghe những lời ấy, cô gái trẻ không kiềm được nước mắt. Cô khóc đến nỗi nghẹn ngào, mãi một lúc sau mới có thể nói:
"Chị Kim Lan… đất nước và nhân dân sẽ không bao giờ quên những gì chị và các đồng đội đã làm. Thành phố này mãi mãi ghi nhớ từng giọt mồ hôi, từng giọt m.á.u các chị đã đổ xuống. Chị Kim Lan, hiện tại, đất nước đã thịnh vượng như chị và các đồng đội từng mong ước chưa ạ?"