Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Đại Sư Xuyên Không: Bắt Quỷ, Đoán Mệnh, Cưa Đổ Tổng Tài - 502

Cập nhật lúc: 2025-01-07 08:48:43
Lượt xem: 81

Kim Lan nhìn cô gái, nhẹ nhàng gật đầu, rồi lại khẽ lắc đầu. Cô cười nhè nhẹ, giọng nói ấm áp:

"Đất nước hiện tại đã thịnh vượng hơn cả những gì bọn chị từng dám mơ ước."

Những ngày qua, Phương Dụ đã đưa Kim Lan đi thăm nhiều nơi, xem các triển lãm và tin tức. Kim Lan nói, ánh mắt đong đầy tình cảm:

"Thành phố này thật đẹp. Người dân ở đây thật tốt. Đất nước này… thật tốt. Chị yêu đất nước của mình, từng phút từng giây. Và chị cũng yêu các em – những người nối tiếp thế hệ của chị."

Cô quay sang cô gái trẻ, mỉm cười:

"Các em cho chị biểu diễn một vở tuồng được không? Chị rất thích. Trước đây, chị chưa từng sống vì sở thích của riêng mình, nhưng bây giờ, chị muốn dành tặng các em một vở tuồng."

Ngay sau lời nói ấy, khung cảnh xung quanh bỗng thay đổi. Hội trường lớn của trường học dần biến thành một sân khấu kịch cổ kính. Những diễn viên trên sân khấu lần lượt bị Kim Lan đưa xuống dưới. Họ từ những người biểu diễn trở thành khán giả, còn Kim Lan bước lên sân khấu, chính thức trở thành nhân vật chính.

Cô không còn mặc sườn xám nữa, mà thay vào đó là bộ trang phục biểu diễn cổ xưa. Tiếng trống vang lên, thu hút mọi ánh nhìn dồn cả vào Kim Lan.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./dai-su-xuyen-khong-bat-quy-doan-menh-cua-do-tong-tai/502.html.]

Giọng hát của cô truyền cảm, từng câu chuyện cổ xưa như sống lại qua mỗi cử chỉ, mỗi ánh mắt, mỗi bước đi. Từng nụ cười và dáng vẻ của Kim Lan đều tỏa ra một sức hút mạnh mẽ, như một hiện thân sống động của văn hóa truyền thống.

Lúc này, Kim Lan trên sân khấu không còn là người anh hùng trong ký ức cách mạng, mà chỉ là một người phụ nữ yêu hát tuồng.

Cô không thích những bài hát hiện đại, không thích cà phê hay đồ Âu phục. Cô chỉ là Kim Lan, một Kim Lan yêu hát tuồng từ nhỏ.

Cô hát những bài tuồng mà cô đã nghe từ khi còn bé, những câu chuyện nuôi dưỡng ước mơ trở thành một nữ tướng quân. Cuối cùng, cô không chỉ trở thành nữ tướng quân trên sân khấu mà còn là một anh hùng thực sự trong lòng mọi người.

Buổi diễn dần khép lại. Và rồi, sẽ có những người khác kể lại câu chuyện của Kim Lan, hát lại những bài hát của cô, kế thừa ý chí của cô, và trở thành những trụ cột mới của đất nước này.

Khi vở tuồng kết thúc, Kim Lan cúi đầu chào khán giả. Mặc dù không rơi nước mắt, nhưng đôi mắt cô long lanh, ánh lên niềm xúc động khó tả. Cô ngước nhìn lên bầu trời, đôi môi khẽ mấp máy, rồi bất chợt quay sang nhìn Vu Âm.

"Đại sư, tâm nguyện của tôi đã thành. Tôi phải đi."

Kim Lan nở nụ cười dịu dàng, cúi đầu cảm tạ mọi người dưới sân khấu:

"Hôm nay, Kim Lan thật sự biết ơn sự cổ vũ và yêu thương của các vị. Cảm ơn vì những điều tốt đẹp mà các vị đã dành cho Kim Lan. Thành phố này thật ấm áp. Đó là hơi ấm từ chính các vị lan tỏa ra, khiến nơi đây thực sự trở thành một nơi đáng sống."

Loading...