Đại Sư Xuyên Không: Bắt Quỷ, Đoán Mệnh, Cưa Đổ Tổng Tài - 634
Cập nhật lúc: 2025-01-14 12:15:46
Lượt xem: 101
Đứa trẻ run rẩy, giọng lí nhí kể:
“Hôm đó, con đang chơi ở bờ sông thì giày của con bị rơi xuống nước. Không có người lớn ở đó, con chỉ thấy Đại Nữu đang chơi gần đó. Con bảo Đại Nữu xuống sông nhặt giày cho con.”
“Nhưng Đại Nữu không chịu. Nó còn định chạy đi, nên con... con đã đẩy nó xuống sông.”
“Ta lúc đó chỉ muốn Đại Nữu giúp ta nhặt đôi dép lên, rồi bảo nàng đi lên. Nhưng vừa xuống nước, nàng đã la hét om sòm, sau đó không lâu, cả người nàng cùng đôi dép của ta đều bị dòng nước cuốn đi.”
“Ta đứng chờ ở bờ sông một lúc, nhưng không thấy nàng bơi về, thế là ta quay về nhà. Đến tối, khi bà nội về, ta còn kể lại chuyện Đại Nữu không chịu nhặt dép cho ta.”
“Bà nội rất tức giận, lôi ta đi tìm Đại Nữu để tính sổ. Nhưng đến nhà nàng mới biết, nàng đã bị ch·ết đuối. Bà nội kéo ta về nhà, dặn ta không được nói với bất kỳ ai rằng ta đã gặp nàng hôm đó.”
“Bà nội còn bảo, ‘Đại Nữu chỉ là một con bé con, đã ch·ết thì cũng ch·ết rồi. Chẳng qua là một đứa con gái vô dụng. Nàng ch·ết đi, cha mẹ nàng có thể sinh thêm con khác, biết đâu lại sinh được con trai, còn phải cảm ơn ngươi ấy chứ!’”
Đứa trẻ sáu tuổi kể chuyện bằng giọng điệu vô tư, không chút áy náy. Với nó, đây chẳng qua là chuyện bình thường. Từ nhỏ đến lớn, nó được nuôi nấng như một "thái tử", luôn được bà nội bảo rằng mình là số một, ai cũng phải nhường nhịn và phục tùng nó.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./dai-su-xuyen-khong-bat-quy-doan-menh-cua-do-tong-tai/634.html.]
Nhưng những lời nói ấy khiến tất cả những người trong phòng thẩm vấn lạnh sống lưng.
Một đứa trẻ sáu tuổi đã g.i.ế.c bạn mình mà không hề sợ hãi, không hối hận, thậm chí còn cho rằng mình làm đúng.
“Sau đó thì sao? Cha mẹ của Đại Nữu có thực sự sinh thêm được con trai không?” Đại Không hỏi bà lão.
“Không có. Hai vợ chồng đó suốt ngày cãi nhau, đổ lỗi cho nhau vì không biết giữ con. Sau hai tháng, họ l·y h·ôn. Mẹ của Đại Nữu thì trở nên điên loạn. Thấy bé gái nào cũng nghĩ đó là con mình, liền đuổi theo ôm về nhà.”
“Cha của Đại Nữu phải bỏ công việc chính thức, vừa làm việc lặt vặt kiếm sống, vừa đưa mẹ nàng đi chữa trị khắp nơi. Đến giờ, bệnh của bà ta vẫn chưa khỏi.”
“Cuối cùng, gia đình nhà mẹ đẻ của bà ta và cha của Đại Nữu quyết định đưa bà vào viện tâm thần. Cha nàng thì tìm một công việc khác, để kiếm tiền lo cho người vợ cũ bị điên.”
Bà lão tiếp lời, giọng đầy vẻ khinh thường:
“Ta bảo bối tôn tử của ta chỉ nhờ nàng nhặt giúp đôi dép. Nếu nàng nhặt được thì mọi chuyện đâu có đến mức này? Là do nàng không chịu giúp, mới dẫn đến chuyện ch·ết đuối. Tự mình gây họa, còn trách ai được?”