Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Đại Sư Xuyên Không: Bắt Quỷ, Đoán Mệnh, Cưa Đổ Tổng Tài - 636

Cập nhật lúc: 2025-01-14 12:19:20
Lượt xem: 96

Đại Không vừa kiểm tra điện thoại vừa nói với Vu Âm:

“Cục trưởng, chú Lữ đã gửi kết quả điều tra vào nhóm.”

Vu Âm đang tập trung ăn sáng, không hề để ý đến điện thoại. Với cô, khi ăn là phải ăn, không làm việc khác. Lúc này cũng vậy, cô ăn một cách chậm rãi, nghiêm túc.

Nghe nhắc nhở, cô đáp: “Được,” rồi đặt đũa xuống, lấy điện thoại ra. Trong nhóm làm việc, Lữ Văn Quân đã gửi một tập hồ sơ mới.

Ánh mắt Vu Âm dừng lại ngay ở dòng ghi chú đầu tiên: Ngày mà Hứa Yến đi leo núi. Đó là ngày sau khi cô ấy xảy ra chuyện.

Hứa Yến đã đến Vô Phương Cốc vào ngày hôm đó.

Trong khi Vu Âm tập trung đọc hồ sơ, những người còn lại bị cuốn vào một nội dung khác trong báo cáo.

Dư Tiểu Ngư cảm thán:

“Quảng Hải Đào đúng là đáng ch·ết. Người mà hắn gi·ết hôm đó chỉ vì bất đắc dĩ. Anh ta cần tiền chữa bệnh cho vợ nên mới phải đi vay mượn từ họ hàng. Vì tâm trạng không tốt, anh ấy lên nhầm xe, rồi lại gặp trời mưa lớn. Trên đường về, anh dùng chút tiền cuối cùng mua vé số, mong thử vận may.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./dai-su-xuyen-khong-bat-quy-doan-menh-cua-do-tong-tai/636.html.]

“Nào ngờ lại trúng thưởng. Anh ấy vui mừng lắm, nghĩ rằng trời cao thương xót vợ chồng anh nên mới cho mình vận may này. Ngay khi biết mình trúng thưởng, anh ấy vội vã quay về để báo tin mừng, bất chấp trời mưa và cả đoạn đường dài.”

“Nhưng không ngờ, trên đường về, anh lại bị Quảng Hải Đào và ông chủ tiệm vé số hợp mưu gi·ết hại, cướp hết số tiền thưởng. Toàn bộ số tiền gần như rơi vào tay Quảng Hải Đào.”

“Ông chủ tiệm vé số thì nhận được một phần nhỏ, nhưng sợ bị lộ nên đã giấu tiền suốt một thời gian dài, mãi đến năm nay mới dùng số tiền đó mua một căn nhà trong huyện.”

Dư Tiểu Ngư thở dài:

“Những chi tiết này đều được thẩm vấn từ ông chủ tiệm vé số mà ra.”

Cô tiếp tục kể:

“Sau khi người đàn ông đó ch·ết, gia đình anh báo cảnh sát. Nhưng vì thị trấn nhỏ không có camera theo dõi, anh ấy lại không mua vé xe từ bến mà đi nhờ xe dọc đường để tiết kiệm vài đồng. Lúc mất tích, không ai biết anh ấy lên xe ở đâu, cũng không ai để ý.”

“Thời điểm ấy, nông thôn không có nhân viên bán vé, xe công cộng thì người lên xuống đông đúc, chỉ có tài xế. Cảnh sát cũng không tìm ra anh ấy đã đi đâu, vụ án cứ thế chìm vào quên lãng.”

“Vì không có tiền chữa bệnh, vợ anh ấy qua đời chỉ một năm sau đó. Họ còn có một cặp con nhỏ đang học tiểu học. Từ đó, hai anh em bị tách ra: con trai thì sống với một người chú, còn con gái thì theo cậu mợ. Cả hai phải ăn nhờ ở đậu, sống cực khổ.”

Câu chuyện khiến ai nấy nghe xong đều không khỏi chua xót.

Loading...