Dị Năng Thiên Bẩm, Ta Dùng Kính Bát Quái Bắt Quỷ - Chương 434
Cập nhật lúc: 2024-11-14 09:47:22
Lượt xem: 36
Chương 434:
Cố Bách Nhiên nhìn cảnh tượng này, anh quay đầu hỏi Hàn Hướng Nhu: “Ý của nó là muốn chúng ta ngồi lên à?” Hàn Hướng Nhu cũng không xác định, nhưng hiện tại bọn họ cũng không biết nên đi đâu, đi theo mai rùa có khi lại tìm được nơi cần đến. Cố Bách Nhiên lên mai rùa, chờ đứng vững chân mới duỗi tay đỡ Hàn Hướng Nhu. Hàn Hướng Nhu nhìn bọt sóng đen ngòm dưới mai rùa, lại nhìn khoảng cách giữa mình và mai rùa, vì an toàn cô không túm lấy tay của Cố Bách Nhiên, mà lấy ra một lá bùa Khinh Thân dán lên người, bước vài bước trên không rồi đáp xuống mai rùa.
Cố Bách Nhiên bất đắc dĩ thu tay lại, trêu ghẹo cô: “Em không thể cho anh một cơ hội thể hiện bản thân hay sao?”
Hàn Hướng Nhu ngẫm nghĩ mấy giây rồi đưa cho anh lá bùa Khinh Thân: “Cũng được, lần sau em nhảy xuống thì anh dùng cái này dán lên người rồi đỡ em.”
Cố Bách Nhiên bật cười xoa tóc cô, nắm tay cô ngồi xuống giữa mai rùa. Mặc dù mai rùa không bằng phẳng, nhưng diện tích đủ lớn cho nên hai người vẫn ngồi rất thoải mái.
Hàn Hướng Nhu trêu chọc Cố Bách Nhiên mấy câu, nỗi sầu lo trong lòng cũng biến mất một chút. Cô dựa vào lòng n.g.ự.c của Cố Bách Nhiên, nhìn mặt nước đen kịt, lo lắng nói: “Em không thích nơi này, cảm giác quá áp lực khiến người tuyệt vọng, anh nói xem đời trước chúng ta thật sự có quan hệ với nơi này hay không?”
Cố Bách Nhiên duỗi tay nắm lấy tay của cô, mười ngón tay đan xen: “Có hay không không quan trọng, quan trọng hơn hiện tại chúng ta là người, kiếp sau chúng ta cũng có thể lựa chọn làm người, vậy là đủ rồi.”
Hàn Hướng Nhu mỉm cười, tự đầu vào n.g.ự.c Cố Bách Nhiên rồi nhắm mắt lại.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./di-nang-thien-bam-ta-dung-kinh-bat-quai-bat-quy/chuong-434.html.]
Mai rùa trôi trên mặt biển một lúc lâu, lúc mà Hàn Hướng Nhu cảm thấy vĩnh viễn không đến được đích thì một ngọn núi xuất hiện trong tầm mắt. Ngọn núi này không to như núi Phong Đô vừa nãy, nhưng trên đó lại có một cây đào rất to, gần như bao trùm cả ngọn núi.
TBC
Mai rùa dừng ở chân núi, sau khi hai người đều lên bờ thì nó biến nhỏ lại rồi chui vào trong tay Hàn Hướng Nhu, không dính chút nước nào. Giờ phút này Hàn Hướng Nhu không rảnh quan tâm sự thần kỳ của mai rùa, toàn bộ sự chú ý của cô đều bị thân cây kia thu hút.Trước đây Lê Chính Tắc từng nhắc đến cây đào ở thành quỷ Phong Đô, khi ấy Hàn Hướng Nhu còn hỏi Hàn Thịnh Vĩ rằng cô có giống Qủy Môn hay không. Thật ra lúc đó cô chỉ nửa đùa nửa thật hỏi chơi thôi chứ trong lòng không tin là thật. Nhưng bây giờ khi đứng dưới chân núi, nhìn cây đào xum xuê trải dài ba ngàn dặm, đáy lòng cô đã bị nỗi khiếp sợ chiếm giữ.
Không phải cô khiếp sợ vì cây đào quá khổng lồ, mà là khiếp sợ bởi cảm giác quen thuộc từ tận linh hồn. Hàn Hướng Nhu cảm giác nhìn thấy nó như nhìn thấy nhà, giống như cô đã tìm được thứ vẫn luôn thiếu hụt trong tâm linh của bản thân.Hàn Hướng Nhu nhanh chóng trèo lên núi, gương mặt cô cọ lên cành cây đào, cành đào trụi lủi lập tức mọc ra những chiếc lá xanh mơn mởn và hoa đào màu hồng phấn, xua tan khí đen quấn quanh trên cành khô.
Cây đào chiếm diện tích rất lớn, khoảng ba ngàn dặm, chỉ dùng mắt thường rất khó tìm được thân cây của nó ở đâu. Nhưng Hàn Hướng Nhu như biết rõ đường xá nơi này, cô đi về một phía, cuối cùng cũng tìm được cây đào thô to kia.Thân đào bị vây trong kết giới, kết giới này vô cùng phức tạp, Hàn Hướng Nhu lục tung ghi chép về trận pháp của phái Thiên Nhát nhưng vẫn chưa nghĩ ra cách giải kết giới này. Thực ra cũng có thể dùng bùa Phá Trận, nhưng Hàn Hướng Nhu lại sợ làm cây đào bị thương nên cô hơi do dự.
Cố Bách Nhiên nhận ra được sự do dự của Hàn Hướng Nhu, anh đi đến bên cạnh cô ôm lấy bả vai của cô, nhẹ nhàng hỏi: “Em rất thích cây đào này?”Hàn Hướng Nhu gật đầu: “Em cảm thấy linh hồn mình nối liền với nó, khả năng cao hồn phách của em đến từ cây đào này.”
“Nếu vậy em thử đi vào đó đi.” Cố Bách Nhiên cổ vũ cô: “Kết giới này bảo vệ sự an toàn của cây đào, nếu nó là kiếp trước của em thì sẽ không từ chối em đến gần.”Hàn Hướng Nhu gật đầu, bước từng bước về phía cây đào, chỉ còn vài bước nữa là đến gần kết giới thì một luồng gió đen tanh tưởi ập đến, một giọng nói chói tai vang lên: “Đào Đô, ngươi còn dám trở lại!”
Hàn Hướng Nhu quay đầu ném Lôi Kích Mộc trong tay ra ngoài, đồng thời Cố Bách Nhiên cũng cầm Thiên Bồng Trượng và khí chí dương đánh về phía gió đen.Thiên Lôi Châu biến to, Cửu Thiên Thần Lôi màu tím đánh mạnh xuống gió đen. Mặc dù Thiên Bồng Trượng của Cố Bách Nhiên bình thường nhưng khí chí dương lại là khắc tinh của gió đen. Thiên Bồng Trượng kết hợp với Lôi Kích Mộc Châu, rất nhanh đã xé rách một lỗ to trên gió đen, một người đàn ông mặc áo đen rơi xuống, đứng trước mặt Hàn Hướng Nhu và Cố Bách Nhiên.