Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Gia Đình Cùng Biệt Thự Xuyên Thời Gian - 86

Cập nhật lúc: 2025-02-10 07:07:19
Lượt xem: 20

Ngày đó, bầu trời quả thực rất trong xanh, mặt trời mùa đông mọc ở trên cao, từng tia nắng chiếu khắp mặt đường, những lớp tuyết mùa đông trên cành cây dần dần tan ra.

Một bãi đất trống lớn giữa thôn Đào Hoa và thôn Hạnh Phúc được chọn làm sân thi đấu, những đứa trẻ hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang mang theo chiếc ghế nhà mình tới, nếu gặp những người cùng thi đấu bọn chúng còn hừ một tiếng, quay ngoắt đầu sang một bên.

Trong số đó có những đứa bé cũng tới tham gia thi đấu, một vài đứa trẻ khác chỉ đơn giản là nhân lúc giải lao tới xem náo nhiệt, triều Thiên Khải rất ít khi có những hoạt động thú vị như vậy.

Để tránh việc người dẫn chương trình của đại hội thể dục thể thao gào thét khản họng, Triệu Hi còn vô cùng tri kỷ mang theo một chiếc loa khuếch đại âm thanh cho người dẫn chương trình kia mượn.

Người dẫn chương trình chính là một đệ tử của trường y thành mới, khi nhận được chiếc loa lớn, hắn vô cùng kích động, còn liên tục đảm bảo chắc chắn sẽ không làm hỏng chiếc loa.

Hắn vừa thuận miệng nói một câu, giọng nói của hắn liền xuyên qua chiếc loa truyền khắp bốn phương tám hướng, đây không phải thần vật thì còn là gì nữa?

"Tiếp theo là hạng mục chạy 400 mét, mời các tuyển thủ dự thi tập trung ở sân thi đấu chuẩn bị sẵn sàng."

Vương lão đầu vỗ m.ô.n.g Hổ Tử: "Hổ Tử, cho gia gia chút thể diện, ngàn vạn lần không được để thua tiểu tử Chu gia kia."

Nói xong Vương lão đầu còn trừng mắt nhìn ra ông cụ trông có vẻ rất đắc ý ở phía xa xa ngoài kia.

Khuôn mặt nhỏ nhắn non nớt của Hổ Tử nhìn cha mình một cách vô cùng hoang mang, Vương Đại Trụ cười nói: "Gia gia con ấy à... Lúc còn trẻ, ông ấy trèo cây lúc nào cũng thua Chu gia gia của con."

"Con biết rồi!" Hổ Tử trả lời, sau đó nó lao về sân thi đấu như một cơn lốc xoáy.

Không ít hạng mục thi đấu của đại hội thể dục thể thao được tiến hành cùng lúc với nhau, ở bên này là hạng mục thi chạy của tổ nhi đồng, bên kia là hạng mục thi đấu chạy nâng cáng cứu thương của thiếu niên và sinh viên của học viện y học thành mới, bên kia nữa là hạng mục thi leo tường của tổ thanh niên.

Các hạng mục thi đấu đều vô cùng đặc sắc khiến khán giả vây xem nóng lòng không biết nên đi xem hạng mục thi đấu nào trước mới phải, bọn họ chỉ hận bản thân không có thuật phân thân giống như các tiên nhân.

Triệu Hi cam một chiếc máy ảnh, chụp ảnh lại trận đấu.

Triệu Húc hăng hái chỉ vào bức tường cao lớn, hét lớn với quân đội riêng của mình: "Ai đạt được giải nhất, ta sẽ thưởng cho người đó 2 cân thịt heo, cộng thêm một lần miễn chạy chạy đường dài 5km."

Những thành viên trong tư quân này đều do Triệu Húc nghiêm khắc lựa chọn, có yêu cầu nghiêm ngặt về chiều cao, sức khỏe, tuổi tác, thị lực, mọi phương diện đều đạt chuẩn.

Nghe vậy, đám nam nhân lập tức nhiệt tình thét lớn một tiếng, sau đó bọn họ cởi áo ra để lộ bộ n.g.ự.c vạm vỡ, mỗi người đứng vào vị trí của mình, cầm lấy chiếc dây thừng được thả từ trên tường thành xuống rồi leo lên trên, tốc độ của bọn họ nhanh đến mức khiến người xem phải tặc lưỡi, thậm chí có thể nói là leo tường như bay.

Khán giả bên ngoài liên tục vỗ tay, từng đợt hoan hô vang lên.

Tham gia thi đấu có không ít trai tráng chưa lập gia đình, một số cô nương trong thôn nhìn mà mặt đỏ tới mang tai, thỉnh thoảng lại lấy khăn che nửa mặt nhìn lén.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./gia-dinh-cung-biet-thu-xuyen-thoi-gian/86.html.]

"Ai mua đồ ăn vặt không?" Một phụ nhân mang một chiếc giỏ tre đi tới, trên chiếc giỏ được phủ một tấm vải trắng sạch sẽ: "Ở chỗ ta có khoai lang khô do nhà ta tự làm, ăn rất ngon."

Nàng vén một góc vải trắng lên, bên trong giỏ quả thật toàn là khoai lang khô, cơn gió lạnh thổi mùi thơm ngọt ngào của khoai lang sang xung quanh, đám con nít bên cạnh thấy vậy kêu oa lên một tiếng, lập tức vây xung quanh hàng khoai lang.

Giá của khoai lang khô này cũng không quá đắt, một túi nhỏ chỉ có giá mấy đồng, tất cả mọi người đều có thể mua nổi.

Đừng nói là đám con nít muốn ăn, ngay cả thôn dân đang tập trung xem trận đấu cũng nhịn không được mua một túi nhỏ, vừa xem vừa ăn.

Còn có người bán đồ uống, một văn tiên một chén nước uống, uống tới mức no bụng, thôn dân cảm thấy đến nước mà cũng có thể bán được lấy tiền, quả thực là lời lớn.

Ông cụ gánh hai vại nước nhỏ ở hai đầu đòn gánh, giọng nói hùng hồn vô cùng chính đáng: "Đắt thế nào mà đắt? Già gánh nước tới đây không cần bỏ sức à? Hơn nữa nước này còn được cho thêm mật ong! Mùi vị rất ngọt!"

Cả người đám hài tử trên sân thi đấu toàn là mồ hôi, vừa kết thúc trận đấu liên muốn uống nước ngay, sao có thể đợi được để về nhà uống? Nghe nói là một văn tiền có thể mua được một ly nước đường, còn có thể uống no bụng, bọn chúng liền bất chấp ùa tới mua.

Lúc trước, những người dân có đầu óc kinh doanh thành mới nghe nói tiên nhân đã xác định thời gian tổ chức đại hội thể dục thể thao, bọn họ đều tự làm chút đồ ăn đồ uống để mang ra bán.

Triệu Hi đứng ở phía xa chụp hình quay phim, nhìn thấy cảnh đó, nàng không khỏi cong khóe môi lên, không phải ai cũng có thể được hưởng thụ một cuộc sống hạnh phúc nhỏ bé, đơn giản như vậy ở triều Thiên Khải trong thời kỳ loạn thế.

Nếu cảnh tượng này có thể tiếp tục thì càng tốt hơn.

Dương Đại Sơn là một người dân bình thường ở trấn Đào Nguyên, hắn đeo trên lưng một chiếc gùi bằng tre hẹn hàng xóm đi vào thành mới.

Lúc trước dân chúng trong trấn đều kiêng dè người trong thành mới đều là lưu dân, hơn nữa mọi người cũng sợ nhiễm ôn dịch, vì thế ai cũng xem người ở thành mới như hồng thủy mãnh thú, không dám dính líu tới bọn họ.

Thế nhưng sau này, không ít người dân trong trấn đều nghe nói có một gia đình tiên nhân sống thành mới, tiên nhân còn ban thưởng cho người dân hạt giống tiên có sản lượng cao, huyện lệnh tuyên truyền khắp nơi nói rõ tất cả dân chúng trong huyện đều phải trồng loại giống tiên đó, ngay cả ôn dịch ở thành mới cũng do các tiên nhân chữa khỏi.

Hai ngày trước, mọi người vừa nghe nói hôm nay, ở thành mới sẽ có họp chợ, bọn họ cũng định mua chút vật phẩm tới đó họp chợ.

Dân cư ở thành mới rất đông, hơn nữa vẫn có lưu dân đang gia nhập, sau này, dân số ở đây có khi còn ngang bằng với trấn Đào Nguyên, có thể tổ chức họp chợ thì có vấn đề gì?

Dương Đại Sơn và hàng xóm bị quân lính ở cửa thành mới kiểm tra một lượt, bây giờ hắn mới được phép vào thành.

Vừa mới bước vào, hắn đã bị cảnh tượng trước mắt dọa cho sợ ngây người, có đám nam nhân đang túm dây thừng leo lên tường thành cao 7,8 métI

Giữa sân còn có đủ hạng mục thi đấu, bọn trẻ mồ hôi đầy người, gương mặt vui vẻ đang ra sức kéo co, còn có các nữ hài thì đang thi nhảy dây.

Không phải nói có họp chợ à? Bọn họ đang làm gì vậy?

Vừa mới đến gân, Dương Đại Sơn liền nghe thấy phụ nhân ở bên cạnh cười hỏi: "Vị tráng sĩ này có muốn mua chút khoai lang không? Ta chỉ còn lại chút khoai lang cuối cùng này, ta bán rẻ cho ngươi nếm thử nhé? Đây đều do nhà ta tự làm, vô cùng sạch sẽ."

Loading...