Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Giải Nghệ Làm Chủ Nhà Trọ, Ta Bỗng Bạo Hồng - 461

Cập nhật lúc: 2025-02-02 12:55:42
Lượt xem: 14

Hoàng Gia Khánh tuy ham chơi, nhưng nhân phẩm không xấu. Trợ lý đã nhìn cậu ta lớn lên suốt hai mươi năm, lòng rất tin tưởng.

Quý Chính Khanh khẽ cười, giọng điềm đạm:

"Cậu Hoàng quả thực rất hiếu thuận với ngài."

Phía sau, trợ lý Lý có chút khó xử, vẻ mặt hơi kỳ lạ, nhưng không tiện nói gì.

Hoàng Xương tuy ngoài miệng hay mắng con trai, nhưng nhắc đến trước mặt người ngoài, ông vẫn không giấu nổi sự tự hào:

"Thằng nhóc này tuy còn nhiều thiếu sót, nhưng được cái có hiếu. Lần này gặp chuyện suýt mất mạng, có lẽ sẽ trưởng thành hơn. Biết lo nghĩ cho ba mà đích thân đến đón tôi, thế cũng là một bước tiến lớn rồi."

Là người làm cha, ông hiểu rõ con mình. Ở Kinh Thị, một nơi xa lạ, Gia Khánh chẳng có nhiều bạn bè, lại đang bị thương ở chân. Đột nhiên chạy tới đó, chẳng phải vì muốn đón ông thì là vì điều gì khác?

Khoảng cách từ Nam Dương đến Kinh Thị tuy gần hơn so với từ châu Âu, nhưng cũng được xem là quãng đường xa. Nghĩ đến đây, trong lòng Hoàng Xương dâng lên một niềm vui khó tả.

Nhưng ngay lúc ấy, Quý Chính Khanh lại nhẹ nhàng nói tiếp:

"Ừm… Có lẽ vì lòng hiếu thảo này mà cậu Hoàng hiện đang lên hot search trong nước."

Hoàng Xương sững người, sau đó bật cười:

"Thật sao? Đưa tôi xem nào."

Chẳng lẽ mọi người cảm động trước việc thằng nhóc Gia Khánh vượt đường xa đến đón cha, nên bàn tán sôi nổi?

Ông đeo kính lão, hào hứng nhận lấy máy tính bảng từ trợ lý, híp mắt đọc, nhưng ngay lập tức ngây ra…

# Hứa Yểu được con trai nhà giàu số một Nam Dương Hoàng Gia Khánh tặng đầu gà #

Đầu gà?

ĐẦU GÀ?!

Hoàng Xương trợn trừng mắt.

Mẹ kiếp!

Cái đầu gà mà ông cất kỹ trong phòng sưu tập, định giữ làm đồ gia truyền, bị thằng nghịch tử kia tặng cho người khác rồi?!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./giai-nghe-lam-chu-nha-tro-ta-bong-bao-hong/461.html.]

Đọc tiếp bình luận của cư dân mạng trêu chọc đứa con "hiếu thảo", đầu ông ong ong, huyệt thái dương giật liên hồi.

"Thằng nghịch tử! Đáng đánh chết!"

Ông tức đến nỗi phải quay sang trợ lý, giọng run run:

"Nó lớn lên như vậy đấy hả?"

Trợ lý cũng không biết nói sao, đành đáp:

"Ừm… Chỉ là…"

Hoàng Xương lập tức hiểu ra.

Cái chuyện "đón cha về nước" rõ ràng chỉ là cái cớ. Ông đúng là tự mình đa tình rồi!

Thằng nhóc này đến Trung Quốc, chẳng qua là vì sợ ông mang đầu gà đi mất mà thôi!

Sắc mặt Hoàng Xương đanh lại, lập tức lấy điện thoại ra, chỉnh cỡ chữ lên mức to nhất. Ông gần như gầm lên khi nhắn tin cho con trai:

"Thằng nghịch tử, mày vừa làm cái gì?!"

Tin nhắn gửi đi chưa đầy mấy giây, Hoàng Gia Khánh đã nhanh chóng đáp lại.

[Gia Khánh: ? Ba, chẳng phải ba đã đồng ý rồi sao? Không tin ba xem lại lịch sử trò chuyện đi.]

Ông cụ Hoàng chỉ muốn chui qua màn hình mà tát cho thằng nhóc này một phát.

"Đồng ý cái đầu mày! Tao đồng ý khi nào? Trong mơ chắc?!"

Nghi ngờ trong lòng càng dâng cao, ông lập tức mở lại lịch sử trò chuyện trước đó. Rồi ông c.h.ế.t sững.

[Gia Khánh: Ba, con muốn tặng đầu gà cho Hứa Yểu, ba không cho thì con tự lấy.]

[Gia Khánh: Ba, ba không nói gì là xem như đồng ý. Cảm ơn ba.]

Ông cụ: "……"

Mẹ kiếp, ông đã già đến nỗi không nhìn thấy tin nhắn của con trai từ trước à?!

Loading...