Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Giải Nghệ Làm Chủ Nhà Trọ, Ta Bỗng Bạo Hồng - 539

Cập nhật lúc: 2025-02-05 16:17:37
Lượt xem: 7

Giai đoạn đầu nghiên cứu và phát triển thuốc mới, giá thành chắc chắn rất cao. Dù sao, nhóm nghiên cứu cũng cần nguồn kinh phí để tiếp tục duy trì công việc. Nếu không có tiền, sẽ chẳng ai có thể theo đuổi nghiên cứu hay phát minh ra những loại thuốc cứu người. Ở nước ngoài, có những loại thuốc mới khi ra thị trường còn có giá lên đến hàng triệu.

Nhưng theo thời gian, giá cả sẽ dần ổn định. Một khi được bảo hiểm y tế chi trả và có sự can thiệp từ chính phủ, giá thuốc chắc chắn sẽ giảm xuống mức hợp lý hơn.

Dù con số hai đến ba trăm nghìn không hề nhỏ, nhưng ít nhất, nó mang đến hy vọng!

Khổng Tấn Hoa nhìn những bệnh nhân và người nhà đang chuẩn bị rời đi, mỉm cười dặn dò: "Mọi người, sau khi rời khỏi phòng thí nghiệm, nếu có bất kỳ phản ứng bất thường nào, hãy liên hệ với chúng tôi ngay lập tức và quay lại kiểm tra sức khỏe."

Có những người khi đến còn phải ngồi xe lăn, nhưng bây giờ đã có thể đứng lên với sự giúp đỡ của người thân.

Dù bệnh tình đã được chữa khỏi, nhưng cơ thể vẫn còn suy yếu. Trở về nhà, họ cần phải nghỉ ngơi, bồi bổ để hồi phục hoàn toàn.

Một số ông bà cụ rưng rưng xúc động, liên tục nói lời cảm ơn bằng thứ tiếng phổ thông chưa thật sự tròn vành rõ chữ: "Cảm ơn giáo sư Khổng, cảm ơn giáo sư Lý. May mà có các vị!"

Trong số những bệnh nhân, Nhược Nhược là người vui vẻ nhất. Cô đội một chiếc mũ, che đi cái đầu trọc của mình. Trước khi rời đi, cô vẫy tay với Khổng Tấn Hoa, cười rạng rỡ: "Giáo sư Khổng, bác nhớ thỏa thuận của chúng ta nhé! Sau này, chúng ta sẽ gặp lại nhau ở Đại học Y cổ truyền Trung Quốc!"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./giai-nghe-lam-chu-nha-tro-ta-bong-bao-hong/539.html.]

Cô yêu thích ngành y, và sau lần thử thuốc này, cô càng kiên định hơn với ước mơ của mình.

Khổng Tấn Hoa bật cười, nhẹ gật đầu: "Bác nhớ rồi."

Nhóm nghiên cứu đứng lặng nhìn đoàn xe chở bệnh nhân và người nhà dần rời xa. Hứa Yểu đã sắp xếp cho họ tạm trú tại một khu tập thể gần bệnh viện để tiện cho việc kiểm tra sức khỏe định kỳ. Hành trình chữa bệnh chưa hẳn đã kết thúc, nhưng ít nhất, họ đã bước qua được cánh cửa sinh tử.

Hơn mười chiếc xe nối đuôi nhau tiến vào khu tập thể, đỗ ngay trước tòa chung cư. Người thân vội vàng xuống xe, chủ động mở cửa để dìu bệnh nhân ra ngoài.

Một ông cụ sau khi hồi phục có vẻ cứng đầu hơn trước, ông đẩy tay con trai ra, kiên quyết nói: "Ba tự xuống xe được."

Ông chậm rãi bước xuống, dù mỗi cử động vẫn còn chút run rẩy nhưng cuối cùng vẫn thành công đứng vững trên mặt đất. Chỉ là một hành động nhỏ thôi, nhưng lại khiến Hoàng Thiên Long không kìm được nước mắt.

Tòa nhà này thuộc sở hữu của Hứa Yểu. Những người thuê trọ lâu năm ở đây vốn rất quan tâm đến mọi chuyện xung quanh. Thấy có một đoàn xe đậu ngay trước cửa, lại có nhiều người lạ mặt xuất hiện, một cô gái trẻ tò mò lên tiếng: "Bà là hàng xóm mới sao ạ? Có cần cháu giúp gì không?"

Một bà cụ hiền lành, nét mặt rạng rỡ, mỉm cười nói: "Chúng tôi đều đã khỏi bệnh rồi, có thể tự đi lại được."

Cô gái trẻ thoáng sững sờ, chưa kịp phản ứng thì những người nhà đi cùng bà cụ đã nhanh chóng giải thích rõ ràng hơn bằng tiếng phổ thông.

Loading...