Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Giải Nghệ Làm Chủ Nhà Trọ, Ta Bỗng Bạo Hồng - 540

Cập nhật lúc: 2025-02-05 16:19:17
Lượt xem: 11

Lúc này, vẻ mặt cô gái càng lộ rõ sự kinh ngạc.

Cô vừa nghe bà cụ nói tiếng Quảng Đông, rõ ràng là từ vùng Hương Giang đến đây. Chẳng phải thời gian trước, cô đã nghe nói rằng Hứa Yểu đưa những người thuê trọ mắc bệnh ung thư của mình lên Kinh Thị để chữa trị sao?

Nhưng vừa rồi… bà ấy nói cái gì?

"Đều đã chữa khỏi rồi..."

Chữa khỏi… Thật sự có thể chữa khỏi sao?

"Ung thư giai đoạn cuối… thật sự có thể chữa khỏi sao?"

Những người thuê nhà ở sảnh dưới không giấu nổi vẻ bối rối. Nhưng rồi, họ chợt nhớ đến tin tức chấn động khiến họ thức trắng cả đêm qua. Trong lòng bất giác nảy ra một suy nghĩ đáng sợ.

"Mọi người… là nhóm thử thuốc của thầy Khổng sao?"

Một số người vội vàng quan sát kỹ những bệnh nhân vừa bước xuống xe. Gương mặt họ trông quen thuộc, giống hệt những bức ảnh từng xuất hiện trên mạng trong các bài viết về nhóm thử nghiệm thuốc. Trên mạng, danh tính của họ đều được mã hóa bằng ký hiệu "X", không ai biết chính xác họ là ai. Nhưng bây giờ, họ đang đứng ngay trước mắt họ, bằng xương bằng thịt.

Hoàng Thiên Long xúc động, khẽ cúi đầu nói: "Cảm ơn cô Hứa Yểu."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./giai-nghe-lam-chu-nha-tro-ta-bong-bao-hong/540.html.]

Không ai nói thêm gì nữa. Từng người đỡ người thân của mình trở về căn hộ thuê. Trước cửa mỗi nhà, đều có hoa tươi và giỏ trái cây được chuẩn bị sẵn.

Đây là sự chu đáo của Hứa Yểu.

Dù là người thuê nhà, nhưng vì được sàng lọc kỹ càng, ai nấy đều có ý thức. Không một ai đụng vào những món quà trước cửa nhà người khác.

Giữa việc ăn trộm hay tiếp tục được thuê nhà của Hứa Yểu, họ đều biết nên chọn điều gì.

Nhược Nhược là người háo hức nhất. Cô tránh khỏi bàn tay của mẹ, chạy đến cầm lên một bó hoa huệ trắng. Bên trong có một tấm thiệp nhỏ với nét chữ thanh tú:

"Nhược Nhược, chúc mừng em bình phục. Chị tin rằng tương lai của em sẽ thật rực rỡ. – Hứa Yểu."

Nhược Nhược tròn mắt kinh ngạc, đưa tay che miệng, rồi vui sướng nhảy cẫng lên: "Mẹ ơi! Đây là thiệp do chị Hứa Yểu tự tay viết! Chữ đẹp quá!"

Vì quá phấn khích, cô nhảy lên quá cao, làm chiếc mũ trên đầu rơi xuống, để lộ cái đầu trọc lốc. Cô sững người, vội cúi xuống nhặt lại, hoảng hốt đội lên để che đi vẻ ngoài mà cô cho là xấu xí.

Người mẹ đứng bên cạnh nhìn con gái mình, trái tim bà như được lấp đầy. Cô bé hoạt bát này, chỉ hơn một tuần trước còn im lặng nằm trên giường bệnh, gần như không còn chút sức sống. Vậy mà bây giờ, con gái bà đã có thể cười, có thể nhảy, có thể mơ ước về tương lai.

Bà không kìm được, nở một nụ cười đã lâu lắm rồi chưa từng xuất hiện trên môi.

Loading...