Giải Nghệ Làm Chủ Nhà Trọ, Ta Bỗng Bạo Hồng - 677
Cập nhật lúc: 2025-02-18 22:51:03
Lượt xem: 7
Nhóm nghiên cứu còn đang say sưa trong niềm hạnh phúc của mình, nhưng Hứa Yểu cùng Quý Chính Khanh đã rời đi.
Ngồi trên xe, Hứa Yểu thở dài nhẹ nhõm, mắt khẽ cong lên: “May mắn là mình sinh ra vào thời đại này.”
Khoa học không ngừng phát triển, đây chính là con đường mở ra tương lai mới. Không chỉ cho cô, mà còn cho những đứa trẻ chưa ra đời, cho vô số bệnh nhân đang chờ đợi một tia hy vọng.
Quý Chính Khanh nghe xong, liền nắm chặt lấy tay cô, giọng nói dịu dàng: “Anh cũng nghĩ vậy.”
Lúc này, hắn lại nhớ đến một chuyện khác. Hai người vốn chưa công khai tin tức, nhưng từ sau khi mang thai, Hứa Yểu bắt đầu có phản ứng nôn nghén, tâm trạng cũng thất thường hơn. Nhìn thấy Hạ Phàm, Lục Dã, Lý Triết chơi ném tuyết ngoài sân, cô liền tỏ ra hâm mộ.
Lục Dã một chọi hai, vẫn có thể thắng dễ dàng, trong khi Hạ Phàm và Lý Triết bị đánh cho kêu oai oái.
Hứa Yểu lẩm bẩm: “Nếu không mang thai, mình cũng có thể tham gia rồi.”
Nhưng dù cô có tham gia, Quý Chính Khanh cũng chỉ đứng một chỗ cười cười chờ cô ném, không có chút phản kháng nào. Nghĩ đến cảnh đó, cô lại càng thêm nhàm chán.
Ngày Đông chí càng đến gần, quản gia đến hỏi: “Phu nhân, năm nay muốn ăn nhân sủi cảo gì? Tôi sẽ dặn nhà bếp chuẩn bị trước.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./giai-nghe-lam-chu-nha-tro-ta-bong-bao-hong/677.html.]
Dù là sủi cảo nhân thịt hay sủi cảo chay, thậm chí là bánh trôi, chỉ cần cô muốn ăn, nửa đêm cũng có thể có ngay.
“Phu nhân có muốn ăn bánh trôi không?” Quản gia hỏi thêm, thấy sắc mặt cô có phần mệt mỏi.
Quý Chính Khanh vừa bước vào cửa đã cởi áo khoác, giũ sạch những hạt tuyết còn vương trên vai rồi đưa cho người giúp việc. Nhìn thấy Hứa Yểu ngồi co ro trên sô pha, anh tiến đến, giọng nói dịu dàng: “Yểu Yểu, hôm nay vẫn không muốn ăn sao?”
Hứa Yểu không trả lời ngay, chỉ im lặng tiến đến ôm lấy eo anh, tựa mặt vào lồng n.g.ự.c ấm áp. Cảm nhận được hơi thở của cô phả nhẹ qua áo len, Quý Chính Khanh khẽ siết tay ôm cô chặt hơn. Gần đây cô có vẻ yếu ớt hơn trước, lại càng thích bám anh không rời.
Anh nhẹ nhàng vỗ về mái tóc mềm mại của cô, rồi cùng cô ngồi xuống sô pha. Quản gia hiểu ý liền lặng lẽ rời đi, để lại không gian riêng cho hai người.
Hứa Yểu túm lấy góc áo anh, giọng nói nhỏ nhẹ nhưng mang theo sự bận tâm: “Hôm nay em thấy trên mạng nói rằng, sau khi sinh con, vợ chồng nhất định sẽ cãi nhau.”
Quý Chính Khanh bật cười, đôi mắt sâu thẳm ánh lên tia ấm áp. “Thật sao? Cha mẹ anh suốt bao nhiêu năm cũng chỉ cãi nhau đúng hai lần.”
Hứa Yểu nhướn mày, tò mò hẳn lên: “Là chuyện gì vậy?”
Nhắc đến chuyện này, Quý Chính Khanh có chút buồn cười, ôn tồn kể: “Lần đầu tiên là vào ngày Đông Chí năm đầu tiên nhà họ Quý về lại Kinh Thị. Ba muốn ăn sủi cảo, mẹ lại muốn ăn bánh trôi, hai người tranh luận mãi không xong.”