Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Kiếp này sẽ gả cho chàng - Chương 102

Cập nhật lúc: 2024-09-15 16:17:41
Lượt xem: 34

Ngày hôm sau, một nhóm thương binh mới được phân đến lều trướng bên này, có người bị thương ở tay, có người bị thương ở chân, dù sao cũng không phải những người buộc phải nằm trên giường không thể động đậy, bọn họ có thể chăm sóc lẫn nhau.

Phàn Trường Ngọc liền đảm nhận việc sắc thuốc cho những thương binh này, cũng thuận tiện cho ban ngày ở đây chăm sóc Tạ Chinh, buổi tối nàng và Trường Ninh quay về ngủ trong lều trướng của mình, Tạ Chinh thì nàng nhờ những thương binh mới đến chiếu cố một chút.

Những thương binh mới tới rất dễ nói chuyện, ngày thường cũng không ồn ào, Phàn Trường Ngọc cảm thấy bọn họ khác với những thương binh mà nàng đã chăm sóc trước đó, nhưng nghĩ một ngàn người thì có một ngàn mặt, cũng không quá để ý.

Thật cũng không biết, những thương binh này đến đây, đều là do đêm trước Tạ Chinh nghe được Phàn Trường Ngọc hỏi như thế, liền bảo Công Tôn Ngân chuyển những thân binh bị thương tới.

Trong nháy mắt, nửa tháng đã trôi qua.

Những khi Phàn Trường Ngọc rảnh rỗi sau khi chăm sóc thương binh, nàng lấy vài cuốn sách trong bao y phục của mình ra đọc, vừa vặn có Ngôn Chính ở bên cạnh, coi như có sẵn phu tử, nếu không hiểu nàng có thể trực tiếp hỏi hắn.

Nhìn thấy Phàn Trường Ngọc đang cầm một cuốn "Mạnh Tử", Tạ Chinh hỏi: "Nàng đã học xong "Luận ngữ" rồi à?”

Vân Mộng Hạ Vũ

Phàn Trường Ngọc thành thật nói: "Đã học xong."

Trong đầu hắn hiện lên một màn lúc trước khi nàng gặp sơn phỉ vẫn một mực che chở cho Lý Hoài An, đôi mắt phượng hẹp dài của Tạ Chinh hơi nhướng lên, hỏi: "Nàng tự đọc sách học sao?"

Phàn Trường Ngọc nói: "Văn chương bên trong đó rất tinh diệu, có rất nhiều chỗ nhìn chú giải vẫn không thể hiểu rõ, lúc ở Tế châu sửa đập trên thượng du, gặp được một vị lão tiên sinh, lão tiên sinh kia mặt lạnh nhưng tâm thiện, đã dạy cho ta học xong."

Nói tới Đào lão nhân, trên mặt Phàn Trường Ngọc càng thêm có chút kính trọng: “Huynh không biết đó thôi, lão nhân gia kia cũng là một nhân vật xuất chúng, về sau đi làm phụ tá trong quân, chỉ là tuổi tác đã cao, dưới gối không có nhi nữ, người học trò duy nhất của ông ấy lại mặc kệ ông ấy, thật đáng thương, khi ông ấy cùng với ta đào đất đá trên núi, mỗi ngày ông ấy đều mắng người học trò kia!"

Không phải là học từ Lý Hoài An, trong lòng Tạ Chinh cảm thấy nhẹ nhõm, nghe Phàn Trường Ngọc nói trước đó bị nhầm là mật thám nên bị tóm đi đào đất đá sửa đập lớn, trong lòng hắn lại cảm thấy có mấy phần vi diệu.

Kế sách là do hắn đưa ra, nhưng nhân mã phụ trách sửa con đập đều là người của Hạ Kính Nguyên, lúc đó hắn đang ở Yến châu, thật sự không biết Phàn Trường Ngọc đã bị giam ở đó.

Cuối cùng, hắn chỉ dựa theo lời nói mới vừa rồi của Phàn Trường Ngọc phê bình mấy câu: "Người học trò kia đúng là không tôn sư, bây giờ ông ấy đã có được vị trí như thế, có thể dạy dỗ cho học trò của mình một bài học."

Phàn Trường Ngọc liếc nhìn Tạ Chinh một chút, không quá vui vẻ nói: "Mặc dù ngoài miệng Đào lão tiên sinh nói không tha cho người, nhưng lòng dạ ông ấy rất rộng rãi."

Tạ Chinh nghe nói lão tiên sinh kia họ Đào, lòng bàn tay lướt qua trang sách hơi dừng lại một chút, hỏi: "Ông ấy tên là gì?"

Phàn Trường Ngọc nói: "Ta không biết, ông ấy chỉ nói ông ấy họ Đào."

Thiên hạ có rất nhiều người họ Đào, Tạ Chinh nghĩ về một chút về việc Phàn Trường Ngọc nói lão nhân kia mỗi ngày đều mắng học trò của ông ấy là sói mắt trắng, có thể nói chuyện này không có liên quan gì tới Đào Thái phó.

Lão sư đã quy ẩn nhiều năm, nếu như ra khỏi núi, phải tới tìm hắn mới đúng.

Hắn thu liễm tâm tư, nói: "Nếu đã đối với nàng có ân, sau này đề bạt ông ấy một hai là được."

Lời này vừa nói ra khỏi miệng, chỉ thấy vẻ mặt kỳ quái của Phàn Trường Ngọc nhìn chằm chằm vào hắn.

Tạ Chinh biết mình lỡ lời, không kịp đổi lại, liền nghe Phàn Trường Ngọc nhíu mày nói: “Đào lão tiên sinh đã là phụ tá dưới trướng của Đường tướng quân, huynh có thể đề bạt gì cho ông ấy? Huynh cũng không phải tướng quân, lời này đừng có nói lung tung, nếu để cho Đào lão tiên sinh biết được, quả thật không tốt đâu."

Tạ Chinh mắc nghẹn, sau đó nói: "Ta đang nói chính là tương lai."

Thần sắc của Phàn Trường Ngọc như có chút bất đắc dĩ: "Huynh cứ như vậy mà khẳng định mình có thể làm tướng quân sao?"

Sắc mặt Tạ Chinh khẽ động, từ trong quyển sách ngước mắt lên: "Nếu như ta trở thành quan lớn hơn tướng quân thì sao?"

Phàn Trường Ngọc rất hoang mang: "Quan còn lớn hơn tướng quân là chức gì?"

Tạ Chinh tựa hồ vô ý nói: "Phong hầu bái tướng."

Phàn Trường Ngọc ngừng đọc sách, hỏi hắn: "Vết thương còn đau phải không?"

Tạ Chinh đang được người chiếu cố từng li từng tí nhiều ngày không biết Phàn Trường Ngọc đột nhiên hỏi như vậy là có ý gì, chần chờ nói: “Đã tốt hơn, chỉ là dùng sức một chút thì rất đau."

Kỳ thật đã tốt lên được bảy, tám phần, chỉ cần không dùng lực quá lớn, về cơ bản sẽ không quá đau.

Phàn Trường Ngọc đưa bát thuốc đã hạ nhiệt tới: “Uống thuốc trước đi, sau khi trị thương xong lại nghĩ đến việc phong hầu bái tướng.”

Tạ Chinh: "..."

-

Lại qua thêm hai ngày nữa, vết thương của Tạ Chinh vẫn không "tiến triển", Công Tôn Ngân bị một đống tấu chương quân vụ cùng kinh thành bên kia làm phiền đến đau đầu, mang đôi mắt xanh đen đằng đằng sát khí đi thăm bệnh.

Phàn Trường Ngọc đã nhiều ngày không gặp hắn ta, đột nhiên nhìn thấy Công Tôn Ngân với đôi mắt xanh đen đờ đẫn, bị dọa cho nhảy dựng: “Công Tôn tiên sinh đây là sao thế a?”

Công Tôn Ngân thu hồi sát khí trên người, miễn cưỡng nở nụ cười ôn tồn lễ độ: "Chút chuyện vặt quấn thân, bận rộn một tí."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./kiep-nay-se-ga-cho-chang/chuong-102.html.]

Phàn Trường Ngọc nói: "Công Tôn tiên sinh vẫn nên chú ý đến thân thể hơn."

Công Tôn Ngân cười nói được, sau đó hỏi: "Thương thế của phu quân nàng thế nào?"

Phàn Trường Ngọc suy nghĩ một chút nói: "Quân y nói nội thương của huynh ấy rất nghiêm trọng, cần chậm rãi chữa trị, vết thương của huynh ấy vẫn còn đau."

Công Tôn Ngân vẫn duy trì nụ cười trên mặt, nhưng nhìn thế nào cũng giống như nghiến răng nghiến lợi: "Thật sao? Ta đi xem một chút."

Đúng lúc Phàn Trường Ngọc phải đi sắc thuốc, Công Tôn Ngân vừa vào lều trướng, liền vẫy tay cho lui những thân binh đã nằm ở đó nửa tháng, vết thương kết vảy cũng bắt đầu tróc ra, chỉ có thể tiếp tục quấn băng gạc giả vờ bị bệnh, hắn ta nhìn thấy Tạ Chinh đang che kín một quyển sách trên mặt để ngủ trưa, hàm răng hắn ta liền nghiến kêu keng két, giật lấy quyển sách kia, gầm lên: “Thương thế của ngươi cứ mãi không lành như thế, lão tử liền phải sống tươi kiệt sức trong đống công văn kia đấy!”

Lúc trước khi bày mưu tính kế bỏ ra bao nhiêu công sức, hiện tại Công Tôn Ngân liền có bao nhiêu hối hận.

Kẻ này quả thật đã đi tĩnh dưỡng, còn bản thân mình thì mệt mỏi như một con lừa kéo cối xay.

Không! Con lừa còn thoải mái hơn hắn ta!

Hắn ta đây là gây ra nghiệt! Tự đào hố cho mình nhảy vào!

Không có quyển sách che chắn ánh sáng, Tạ Chinh dưới ánh sáng chói chang của mặt trời mà cau mày, khi hắn uể oải mở mắt ra, chắc là mấy ngày nay ăn ngon ngủ kỹ, đã lấy lại được sinh khí, gương mặt kia thật tuấn mỹ bức người, thấy hai mắt Công Tôn Ngân đỏ hoe, đang hận không thể bóp cổ hắn cho chết.

Đã từng có lúc, hắn ta mới là ngọc thụ lâm phong, tiên khí bồng bềnh! Tạ Cửu Hành trốn ở đây giả vờ bị bệnh, không muốn cho Phàn Trường Ngọc phát hiện được, từ đó hắn không động bút nghiên, ngay dưới đỉnh trời bảo thân binh cũng giả vờ bệnh đến đây để cho hắn truyền lời và sai sử làm việc.

Bây giờ Công Tôn Ngân vừa nhắm mắt lại, liền nhìn thấy đống công văn trên án thư còn chưa phê xong, quả thật là muốn đòi mạng hắn ta!

Tạ Chinh ngồi dậy, cũng không để ý đến Công Tôn Ngân đang phát điên, liếc mắt nhìn quyển sách của hắn bị vò nhăn, lười nhát ngước mắt lên, trong mắt tựa hồ có mấy phần không vui: "Đưa đây."

Thấy hắn như vậy, Công Tôn Ngân không khỏi liếc nhìn bìa sách, thấy trên đó viết hai chữ ‘Mạnh Tử’, chỉ cảm thấy kỳ quái, nói: “Mới vỡ lòng không lâu ngươi đã học xong tứ thư, sao còn mang sách này lên trên núi?"

Hắn ta nghi hoặc nói: "Ngươi coi trọng như vậy, chẳng lẽ là sách không đứng đắn gì sao?"

Tiện tay lật xem, hắn ta phát hiện trên từng câu từng chữ đều có chú giải kỹ càng, mặc dù đã thay đổi kiểu chữ, nhưng Công Tôn Ngân nhìn thoáng qua vẫn nhận ra được là bút tích của Tạ Chinh.

Chưa kịp nhìn nhiều, quyển sách đã bị Tạ Chinh giật trở lại.

Công Tôn Ngân bỗng nhiên càng thêm bi thương và tức giận: "Ta bắt chước bút tích của ngươi để thay ngươi phê công văn, tay thiếu chút nữa sắp gãy rồi, ngươi thì nhàn nhã không có việc gì làm đi chú giải toàn bộ quyển "Mạnh Tử" sao?"

Tạ Chinh cũng không giải thích quá nhiều, hắn chỉ nói: "Trong kho sách của ta có một bản Thất thánh hiền độc nhất, sau khi trở về tự đến lấy."

Trong nháy mắt Công Tôn Ngân liền ngừng hú hét, mở chiếc quạt xếp trong tay ra, cười tủm tỉm híp đôi mắt gấu trúc, nịnh nọt lắc lắc chiếc quạt: “Chia sẻ nỗi lo của Hầu gia, quả thật là bổn phận của mưu sĩ.”

Tạ Chinh dường như đã sớm biết tính khí của hắn ta, đối với trình độ trở mặt này cũng không thấy ngạc nhiên, chỉ phân phó chính sự: “Sùng châu bị hai vạn quân Tế châu của Đường Chiêu Nghĩa bao vây, không thể đưa lương thực tới, phản tặc ở dưới núi tấn công nhiều ngày như vậy, lương thực sớm đã cạn kiệt, hiện là thời điểm một mẻ tóm gọn.”

Quân Yến châu trên núi mấy ngày nay đang tĩnh dưỡng khôi phục nguyên khí, mà quân Sùng châu dưới núi hai ngày trước đã bắt đầu đào rễ cỏ cạo vỏ cây.

Sau khi lương thực bị hỏa thiêu, trước mắt quân Sùng châu vẫn có ba lựa chọn, một là trở về Sùng châu, hai là quét sạch quân Yến châu trên núi, ba là chạy trốn không đánh để bảo toàn binh lực.

Lựa chọn thứ nhất quay trở về Sùng châu, bên ngoài thành Sùng châu có hai vạn quân Tế châu đang trấn giữ, phản tặc dưới núi không mất một lớp da, căn bản không thể vào được thành Sùng châu. Coi như trở lại Sùng châu c.h.é.m giết, chờ đợi đằng sau bọn chúng chính quân chủ lực của Yến châu và Tế châu bao vây Sùng châu, đó cũng là đường chết.

Trường Tín vương mưu cao tính sâu, ngày hôm đó chỉ rút một nửa binh mã, có lẽ là vì đoán trước được cục diện hôm nay, một nửa quân Sùng châu dưới chân núi chính là đường lui mà ông ta để lại cho Sùng châu.

Tế Châu đã được phòng thủ vững chắc, Hạ Kính Nguyên đang điều động đại quân đến Sùng châu, nếu không thể giữ được Sùng châu, chỉ cần quân Sùng châu còn đang ở dưới núi Nhất Tuyến g.i.ế.c được ra ngoài, tìm được một toà thành trì ổn định đặt chân, liền có thể đông sơn tái khởi.

Mà người chỉ huy đội quân kia không ai khác chính là Thạch Việt, đại tướng tâm phúc của Trường Tín vương.

Ngày đó vì để hỏa thiêu lương thực của quân Sùng châu, Tạ Chinh đã cố tình dùng Tùy Nguyên Thanh làm mồi nhử, lôi kéo gần hết binh lực của phản tặc, cuối cùng Thạch Việt cứu được người ở sơn khẩu, cho dù cứu được Tùy Nguyên Thanh trở về, nhưng cũng đã hao tốn không ít binh lực, cộng với lương thực đã bị đốt, quả thật là ngày tuyết rét còn gặp sương lạnh.

Thạch Việt cho rằng quân Yến châu trên núi đã không còn Tùy Nguyên Thanh làm con tin, lại bị mắc kẹt trong nhiều ngày, sớm đã không còn tâm trí chiến đấu, nhưng khi biết lương thực bị đốt, tức giận hổn hển hạ lệnh liên tiếp tấn công lên núi chừng nửa tháng, nhưng hẻm núi Nhất Tuyến có địa thế hiểm yếu, không dưng lại dâng đi rất nhiều binh lực để tiến vào.

Viện quân rời rạc từ hai châu Yến, Tế dưới chân núi cũng là kỵ binh, cứ một mực lang thang đi dạo trong rừng núi, rồng thần thấy đầu không thấy đuôi, hễ gặp quân Sùng châu trên đường hẹp, đội kỵ binh kia thấy thắng được thì liền đánh, thấy đánh không lại liền chạy đi, hai chân của bộ binh lại không đuổi kịp bốn chân của kỵ binh, khiến cho các tướng lĩnh Sùng châu tức giận đến nghiến răng.

Bây giờ lương thực dưới chân núi đã cạn kiệt, sự phòng thủ của quân Yến châu trên núi vẫn như thùng sắt, Thạch Việt cũng ý thức được chung quy mình vẫn không có cách nào vây c.h.ế.t Vũ An hầu trên ngọn núi này, nếu làm được coi như lập kỳ công, cho nên rất nhanh điều chỉnh lại kế hoạch tác chiến, khi đang hành quân trong đêm, âm thầm rút đi một bộ phận binh mã trước.

Mạnh mẽ tấn công vẫn không có kết quả, đối với kế hoạch hiện tại mà nói, trọng yếu nhất chính là bảo toàn thực lực.

-

Trên núi lập tức rơi vào bầu không khí khẩn trương chuẩn bị cho trận chiến, Phàn Trường Ngọc đã nghe thấy đủ loại nghị luận liên quan tới trận chiến ở trong doanh trướng thương binh và hỏa đầu doanh.

Quân phòng trú không ngừng bị điều động đến các sơn khẩu, vừa ra khỏi đại trướng, liền có thể nhìn thấy quân kỳ tung bay khắp trong doanh trại, đám người phía dưới quân kỳ đang chạy về phía trận địa được chỉ định.

Tất cả thương binh chỉ cần có thể cầm nổi đao, đều muốn trở về doanh trại của mình, Tạ Chinh đương nhiên cũng muốn.

Phàn Trường Ngọc chỉ cần nhìn vào trận chiến này liền biết đây là một trận chiến vô cùng hung hiểm, nhưng vết thương trên người Ngôn Chính vừa dùng sức lại đau nhói, chỉ sợ không thể cầm binh khí được, lên chiến trường không phải chịu c.h.ế.t sao?

Khi nàng nghĩ đến vết thương đầy m.á.u trên người Ngôn Chính, trong lòng liền cảm thấy khó mà yên tâm được.

Loading...