Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Kiếp này sẽ gả cho chàng - Chương 103

Cập nhật lúc: 2024-09-15 16:17:42
Lượt xem: 31

Trước khi đại quân xuất phát, đã hạ lệnh cho hỏa đầu doanh nổi lửa nấu cơm, để cho các binh lính có một bữa ăn no nê.

Phàn Trường Ngọc đi giúp mổ lợn, những lão binh ở hỏa đầu doanh vẫn còn truyền tụng câu chuyện của nàng với những tân binh ở các nơi khác đến để giúp đỡ: "Phàn cô nương quả thật có dũng khí của Mộc Lan!"

Tân binh kia không biết đại tự, sờ sờ đầu hỏi: "Mộc Lan là ai?"

Lão binh khinh bỉ nhìn tân binh: "Ngay cả Hoa Mộc Lan mà ngươi cũng không biết sao? Một đại anh hùng thời nam bắc triều, phụ thân nàng ấy dưới gối không có nhi tử, tuổi đã cao gặp lúc triều đình trưng binh, nàng ấy sợ phụ thân c.h.ế.t trên chiến trường, liền cải nam trang thay phụ thân tòng quân mười một năm, lập được chiến công hiển hách!"

Tân binh kinh ngạc nói: “Làm sao một cô nương gia có thể xen lẫn trong quân doanh mười một năm mà không ai biết?”

Vấn đề này hiển nhiên là điều mà lão binh cũng đang tự hỏi, lão binh không kiên nhẫn nói: "Trong thoại bản đều viết như thế, người ta có bản lĩnh đó, cuối cùng còn được đích thân hoàng đế ban tước!"

Người nói vô ý, người nghe có tâm.

Kể từ khi Phàn Trường Ngọc biết được đại quân muốn xuất phát, trái tim treo lơ lửng của nàng vẫn chưa hạ xuống.

Giờ khắc này nghe lão binh kia kể về câu chuyện xưa Hoa Mộc Lan, động tác lau vết m.á.u trên con đao mổ lợn hơi dừng lại, đáy lòng nàng hơi nảy ra một ý nghĩ táo bạo.

Trước đó nàng thấy Tiểu Ngũ tựa hồ khá thân thiết với Ngôn Chính, sau khi hỏi qua, nàng mới biết bọn họ từng cùng đội ngũ. Nàng biết tính tình của Ngôn Chính không tốt, sợ Ngôn Chính đắc tội với người khác, trên chiến trường không có ai giúp đỡ, khi nàng hỏi về những người khác trong đội của bọn họ, muốn giúp Ngôn Chính lôi kéo quan hệ tốt với đồng đội, nhưng không ngờ Ngôn Chính nói những người khác đã c.h.ế.t hết rồi, chỉ còn lại hắn và Tiểu Ngũ.

Lần này toàn quân đều được điều động, hắn và Tiểu Ngũ còn phải bị phân đến các quân doanh khác.

Một lần nữa tổ chức lại, không có một người quen biết, càng khó tìm được người có thể chiếu cố lẫn nhau trên chiến trường.

Với vết thương của Ngôn Chính, lần này e rằng sẽ không có đường trở về, nếu nàng thay Ngôn Chính đi đánh trận này, Ngôn Chính giúp nàng dẫn theo Trường Ninh đi theo đội quân hậu cần hỏa đầu doanh phía sau, khả năng có thể giữ được tính mạng sẽ cao hơn.

Bản thân nàng đi thay thế Ngôn Chính lên chiến trường, vì vậy hắn sẽ không bị coi là đào binh. Hơn nữa, trong doanh trại mới không ai biết tới Ngôn Chính ngoại trừ Tiểu Ngũ, Tiểu Ngũ nhất định sẽ giữ bí mật, nàng thay hắn ra trận sẽ không bị người khác phát hiện, chờ sau khi trở về đổi lại với Ngôn Chính là được.

Với suy nghĩ này nổi lên trong lòng, vô luận như thế nào cũng không thể kìm lại được nữa.

Trên đường đi tới đây, nàng đã mất đi quá nhiều người thân và bằng hữu, chỉ cần nghĩ đến dáng vẻ Ngôn Chính bị c.h.é.m c.h.ế.t trên chiến trường, trái tim nàng như bị thứ gì đó bóp chặt.

Sau khi rời hỏa đầu doanh, Phàn Trường Ngọc đi thẳng đến doanh trại thương binh.

Quân y không có ở đây, thiếu niên choai choai kia đang sắc thuốc cho thương binh bị trọng thương cho đến nay vẫn không thể xuống giường.

Thiếu niên tên là Võ Tam Cân, nghe nói mẫu thân cậu ta khi chạy nạn thì hạ sinh cậu ta, người lớn trên đường chạy nạn đều gầy trơ xương, nào có dinh dưỡng cho đứa nhỏ, khi sinh được cậu ta chỉ có ba cân, phụ mẫu cậu ta cho rằng cậu ta không thể sống nổi, không nghĩ rằng cậu ta trưởng thành rất tốt, phụ mẫu cậu ta liền đặt tên cho cậu ta là Tam Cân.

Sau khi tòng quân, bởi vì vóc dáng nhỏ bé, cậu ta được phân đến đội hậu cần trong quân.

Lúc này nhìn thấy Phàn Trường Ngọc, Võ Tam Cân lập tức niềm nở chào hỏi: "Trường Ngọc tỷ, tỷ đến tìm Hàn quân y sao? Hàn quân y đã đi ra ngoài rồi."

Hàn quân y chính là quân y đã xem bệnh cho Tạ Chinh.

Phàn Trường Ngọc nói: "Ta là tới tìm đệ."

Võ Tam Cân cầm một cây quạt đang quạt lửa, trên mặt cậu ta lộ ra vẻ nghi hoặc: "Tìm đệ?"

Khi Phàn Trường Ngọc cảm thấy có tật giật mình, biểu cảm trên khuôn mặt nàng càng quang minh lẫm liệt hơn, hỏi: "Đệ có biết thuốc mê được cất giữ ở đâu không?"

Mấy ngày nay Võ Tam Cân vẫn luôn làm việc lặt vặt trong doanh trại thương binh, đối với chỗ cất giữ thuốc rất rõ ràng, cậu ta nói: "Biết chứ, Trường Ngọc tỷ muốn lấy thuốc mê làm cái gì?"

Phàn Trường Ngọc tiếp tục dùng vẻ mặt chính trực nói: "Ta muốn săn thêm một số lợn rừng, đợi sau khi đại quân khải hoàn trở về thì dùng để tiếp đón, lấy thuốc mê trộn chung với trấu để làm bẫy, càng dễ săn hơn một chút.”

Võ Tam Cân không nghi ngờ gì, rất nhanh tiến vào trong lều trướng lấy một gói thuốc bột đưa cho Phàn Trường Ngọc: "Bao nhiêu đây đủ để săn mười con lợn rừng."

Phàn Trường Ngọc nói cảm tạ, nhét gói thuốc bột vào trong n.g.ự.c rồi rời đi.

-

Trong đại trướng, đám thân binh giả bệnh nhiều ngày đều đã đổi mặc áo giáp vào.

Tạ Ngũ bẩm báo tình hình trên tiền tuyến cho Tạ Chinh: "Quân tiên phong của chúng ta đã ngăn chặn được phản tặc, chỉ cần chờ quân chủ lực bao vây bọn chúng, bất quá có trinh sát đến báo, tối hôm qua phản tặc đã bí mật rút đi một phần binh mã, Tùy Nguyên Thanh cũng ở trong số đó."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./kiep-nay-se-ga-cho-chang/chuong-103.html.]

Ánh mắt của Tạ Chinh đột nhiên tối sầm lại: “Lệnh cho Trần Lương điều một ngàn tinh kỵ binh truy kích theo."

Tạ Ngũ ôm quyền: "Thuộc hạ đi truyền lệnh ngay."

Tạ Thất canh giữ ngoài cửa đột nhiên nói: "Phu nhân tới rồi!"

Sắc mặt của Tạ Chinh và một đám thân binh trong phòng đều hơi thay đổi.

Vân Mộng Hạ Vũ

Phàn Trường Ngọc bưng một chén canh đi vào trong lều trướng, liền phát hiện thương binh bên trong đều đã ăn mặc chỉnh tề, tựa hồ tùy thời đều có thể trở về doanh trại.

Sau khi bọn họ hơi câu nệ chào hỏi Phàn Trường Ngọc, liền cầm đồ đạc của riêng mình rời đi.

Tạ Ngũ liếc nhìn Phàn Trường Ngọc và Tạ Chinh, cũng đứng dậy và nói: "Ta cũng quay về trước chuẩn bị một chút."

Trong lều chỉ còn lại có Phàn Trường Ngọc cùng Tạ Chinh, Phàn Trường Ngọc đem canh trong tay đặt lên trên bàn, hỏi hắn: "Huynh chuẩn bị như thế nào rồi?"

Tạ Chinh buồn cười nói: "Trên chiến trường ngoại trừ binh khí ra, còn có cái gì phải chuẩn bị?"

Phàn Trường Ngọc cầm lấy chiếc áo giáp hỏng hắn treo ở trên đầu giường, nhìn thoáng qua mức độ hư hỏng của áo giáp, cau mày lại: "Áo giáp của huynh bị hư thành như vậy làm sao mặc được, để ta sửa cho huynh."

Áo giáp tiểu binh này là lần trước được Tạ Ngũ tìm về, những thương binh khác trong doanh trại thương binh đều đặt áo giáp trên đầu giường, trên đầu giường bọn họ không đặt áo giáp, khó tránh khỏi sẽ khiến Phàn Trường Ngọc nghi ngờ.

Tạ Chinh vỗn vẫn đang suy tư về chiếc cuộc, ánh mắt trong lúc lơ đãng rơi trên người Phàn Trường Ngọc, nhìn dáng vẻ xe chỉ luồn kim của nàng, vô thức nhìn đến mê hoặc.

Lần trước khi hắn tòng quân, thậm chí còn chưa nói được một câu tạm biệt chính thức với Phàn Trường Ngọc, lần này xuất chinh, ngược lại đột nhiên cảm thấy trong lòng đổi thành một cỗ tư vị mềm mại.

Hai người không ai lên tiếng, Phàn Trường Ngọc nhíu mày chuyên tâm sửa chữa áo giáp bị hỏng kia, một sợi tóc rối xõa xuống khuôn mặt trắng nõn, đôi tai nhỏ trắng muốt như ẩn như hiện lộ ra giữa mái tóc đen, giờ khắc này thần sắc của nàng vừa dịu dàng mà điềm tĩnh.

Tất nhiên chỉ là nếu khi không nhìn vào những đường may kia, rõ ràng cũng không quá dịu dàng lại không quá điềm tĩnh như thế.

Đáng tiếc Tạ Chinh không nhìn thấy, ánh mắt của hắn vẫn lưu lại ở vành tai thấp thoáng dưới mái tóc đen thật lâu, trong lòng tựa hồ có một con dã thú hung hăng xông lên, quỷ thần xui bảo khiến hắn đưa tay vén tóc giúp nàng qua sau tai, khi lòng bàn tay của hắn chạm vào lỗ tai tinh tế trắng muốt kia, Phàn Trường Ngọc ngẩng đầu nhìn hắn một chút.

Cỗ ác niệm trong lòng đột nhiên không thể khống chế được nữa, vốn là phải nên dời đầu ngón tay đi, bỗng nhiên lại dùng sức vòng qua sau đầu nàng.

Hắn cúi đầu hôn nàng, dịu dàng nhưng không quá dịu dàng.

Một bàn tay mạnh mẽ luồn vào trong tóc của Phàn Trường Ngọc, bởi vì nàng không cự tuyệt, mãi đến khi hắn tách ra thì trên trán nổi lên gân xanh, hơi thở nóng rực, trong mắt hiện lên một tầng đỏ ửng, tựa như ác lang hận không thể ăn tươi nuốt sống nàng, nhưng lại như đang đợi thời cơ thích hợp nên không thể không dừng lại.

“Chờ ta trở về.” Giọng nói trong trẻo của hắn trở nên khàn khàn.

Môi Phàn Trường Ngọc bị hắn cắn đau đến mức ẩn đau, nghĩ muốn tát hắn một cái lại cố nén xuống, nàng chân thành thương lượng với hắn: “Ngôn Chính, ta ra chiến trường thay huynh nhé?”

Hàng lông mày tuấn mỹ của Tạ Chinh gần như ngay lập tức cau lại: "Nói ngớ ngẩn gì vậy?"

Phàn Trường Ngọc nói: “Thương thế của huynh còn chưa lành, vạn nhất trên chiến trường không thể vung đao được thì làm sao bây giờ?”

Nghĩ đến lời nói dối trước đó của mình, trên mặt Tạ Chinh mất tự nhiên nói: "Ta chỉ là bộ binh trong đội hình, chỉ phụ trách thu dọn tàn quân tiên phong bị phân tán, không có nguy hiểm gì."

Thấy thái độ kiên quyết của hắn, Phàn Trường Ngọc có vẻ hơi thất vọng, nói: "Vậy mọi chuyện huynh nên cẩn thận một chút."

Nàng lại hỏi: "Huynh là bộ binh của doanh thứ mấy, đi theo vị tướng nào?"

Tạ Chinh không ngờ Phàn Trường Ngọc chỉ ở trong quân mấy ngày đã quen thuộc với biên chế trong quân doanh, hắn biết không nên lừa gạt nữa, nhưng hôm nay đã đến mức này, đành phải tiếp tục lừa gạt: “Tả vệ quân của doanh thứ ba, dưới trướng của Lý Liêm tướng quân.”

Phàn Trường Ngọc âm thầm nhớ kỹ, lại đem canh gà ở trên bàn bưng tới: "Đây là gà rừng ta bắt được lén đem đi hầm cho huynh, huynh uống xong thì cùng Tiểu Ngũ huynh đệ trở về doanh trại đi."

Tạ Chinh không nghi ngờ gì, uống mấy ngụm đã uống xong canh gà.

Phàn Trường Ngọc nhìn hắn, vẻ mặt có chút phức tạp, nói: "Khi ta không có ở đây, phiền huynh thay ta chăm sóc Trường Ninh."

Toàn bộ thế giới bắt đầu đảo lộn, Tạ Chinh rốt cuộc ý thức được có điểm không đúng, sắc mặt biến đổi: "Nàng. . . "

Nhưng thân thể của hắn trong nháy mắt trở nên mềm nhũn, vừa đi một bước liền ngã xuống, Phàn Trường Ngọc đỡ lấy hắn, nhỏ giọng nói với nam nhân đang hôn mê: "Ta không muốn huynh chết."

Phàn Trường Ngọc sợ có người tìm đến trướng của thương binh sẽ tra ra thân phận của Tạ Chinh, trước cõng Tạ Chinh đến lều trướng của mình và Trường Ninh đang ở.

Trường Ninh nhìn thấy Tạ Chinh ở trên lưng Phàn Trường Ngọc, vẻ mặt trắng bệch nói: "A tỷ, tỷ phu lại c.h.ế.t sao?"

Loading...