Kiếp này sẽ gả cho chàng - Chương 194
Cập nhật lúc: 2024-09-16 20:49:19
Lượt xem: 24
Gió bắc gào thét ngoài cửa sổ, ánh sáng ấm áp trong phòng xua tan cái lạnh giá của màn đêm lạnh lẽo.
Tạ Chinh nhìn cô nương với đôi mắt sáng trong veo trong ánh nến, những cảm xúc ảm đạm về vết thương lòng lại bị vuốt ve như một kỳ tích, hắn khẽ giơ tay lên, dưới ánh mắt sững sờ của Phàn Trường Ngọc, hắn ấn người vào trong n.g.ự.c mình.
Đôi mắt đen láy của hắn bình tĩnh nhìn về một hướng, nhưng dưới sự bình tĩnh đó, dường như ẩn chứa nhiều cảm xúc khiến người ta sợ hãi hơn: “Chỉ là một Hàn gia mà thôi, về sau sẽ có rất nhiều cơ hội thu thập, tối nay đã kinh động đến quan binh của Đại Lý Tự, không nên đi tới Hàn gia nữa. Nàng ngủ một lát đi, chờ đến trời canh năm ta sẽ đưa nàng trở về Tiến Tấu viện."
Sống ở Tiến Tấu viện, không thể nghi ngờ là để nhất cử nhất động của mình bại lộ trong tầm mắt của hoàng gia.
Phàn Trường Ngọc có thể ra ngoài tối nay, vẫn là lập lại chiêu cũ đóng vai thị vệ ra ngoài để mua sắm. Sáng mai vào lúc canh năm, người phòng bếp của Tiến Tấu viện lại ra ngoài chọn nguyên liệu nấu ăn, lúc ấy Phàn Trường Ngọc có thể thay xiêm y và trà trộn đi vào.
Phàn Trường Ngọc nửa dựa vào trong lòng Tạ Chinh, đêm này vừa mới cướp ngục xong cho nên nàng cũng không buồn ngủ, nhưng cách Tạ Chinh giữ gáy nàng khiến nàng khó có thể ngẩng đầu lên được, chỉ có lấy tư thế khác ngẩng đầu lên nói: "Hiện tại ta cũng không buồn ngủ, ta nghĩ nếu quản gia của phủ Trường Tín vương cũng ở trong ngục, chúng ta nhân lúc sắt còn nóng cũng cướp quản gia kia ra đi?"
Khi nàng thành khẩn nói ra điều này với một đôi mắt đen mở to trắng đen rõ ràng, giống như một học trò đến trước mặt phu tử thản nhiên nói mình muốn g.i.ế.c người phóng hỏa.
Bàn tay Tạ Chinh đang vuốt ve mái tóc dài của nàng dừng lại, trong vài hơi cũng không nói gì.
Phàn Trường Ngọc lúng túng hỏi: "Không được à?"
Tạ Chinh giơ tay lên ấn vào thái dương, khi mắt nhìn vào nàng, khóe miệng hắn vô thức nhếch lên: "Đêm nay nhất định không thể, Đại Lý Tự không thể so với đại lao các phủ nha khác, một khi thiết lập giới nghiêm, một con ruồi cũng đừng nghĩ sẽ bay được ra ngoài. Mặc dù đêm nay có rất nhiều quan binh lùng sục tặc tử khắp thành, nhưng phần lớn đều là người của quân ngũ thành ti, Đại Lý Tự cũng không yếu phòng thủ, vì vậy nếu lúc này lại đi cướp ngục, không thể nghi ngờ là tự chui đầu vào lưới."
*quân ngũ thành ti: tức là binh mã của năm thành ở trung, đông, tây, nam, bắc, là nha môn chịu trách nhiệm tuần tra truy bắt trộm cướp ở kinh đô, dẹp đường...
Phàn Trường Ngọc lúng túng nói: "Được."
Nàng không rõ lắm về việc bố phòng binh lực ở trong kinh thành, nàng còn tưởng rằng đêm nay rất nhiều quan binh từ Đại Lý Tự đã bị dẫn dụ đi, đây là thời cơ tốt để bất ngờ vào cướp ngục.
Tạ Chinh nhìn nàng một cái, hỏi: "Nàng tựa hồ không dụng tâm học binh pháp cho lắm?"
Phàn Trường Ngọc vò đầu bứt tóc: “Lúc này ta vừa mới vào kinh được bao lâu, ngày ngày đều bị nhốt ở Tiến Tấu viện, không nắm rõ lực lượng bố trí canh phòng mà thôi. Nếu là trong quân ta nhất định sẽ không dám khinh suất, một trận chiến liên quan đến sinh tử của hàng trăm hàng ngàn tướng sĩ! Nếu không phải ta hiểu rõ công phu của hai người chúng ta, lẻn vào Đại Lý Tự coi như không thể cướp được tên quản gia kia ra, chúng ta cũng sẽ không rơi vào trong tay quan binh, thì sẽ không mở miệng nói điều này.”
Tạ Chinh liền hỏi: "Mấy binh thư ta đưa cho nàng đã xem hết rồi?"
Phàn Trường Ngọc vô thức đứng thẳng dậy, giống như một học trò bị phu tử bắt đọc thuộc văn thơ: "Đã xem hết hai quyển, quyển thứ ba vừa mới xem."
"Đã xem hai quyển nào?"
Sau khi Tạ Chinh hỏi câu hỏi này, Phàn Trường Ngọc đang định trả lời, nhưng bên ngoài lại vang lên trận âm thanh ồn ào.
Vân Mộng Hạ Vũ
"Mở cửa, mở cửa!"
"Quan gia... Cái này... Này không thể a! Người vào trong tiểu điếm đều là khách nhân, sao có thể đêm hôm khuya khoắt quấy rầy đến giấc mộng người khác?"
"Đại Lý Tự đã mất đi trọng phạm của triều đình, hiện tại phải lục soát từng nhà, nếu ngươi dám ngăn cản, đều sẽ bị quy là đồng đảng khâm phạm mà xử lý!"
Phàn Trường Ngọc và Tạ Chinh đều là những người luyện võ, thính giác cực kỳ nhạy bén, khi nghe thấy động tĩnh bên ngoài, sắc mặt đã trở nên hơi khó coi.
Quan binh đều đã vào trong viện, lúc này nếu hai người đi ra ngoài sẽ bị phát hiện, nếu bị nhận ra thì mọi nỗ lực trước đó đều uổng phí.
Khi tiếng bước chân của quan binh đến gần, động tác của Tạ Chinh cực nhanh phất tay áo dập tắt nến, ngẩng đầu nói với Phàn Trường Ngọc: “Đem trà nóng trong ấm đổi thành nước lạnh trong chậu rửa mặt.”
Phàn Trường Ngọc cầm chiếc ấm trên bàn rót hết nước trà vào một chậu cây cảnh trong phòng, rồi đổ nước lạnh từ chậu rửa mặt vào.
Loại trà này được pha khi lão bá dẫn bọn nàng vào trong khách điếm, Phàn Trường Ngọc không biết hồ lô của Tạ Chinh đang bán thứ gì, tình huống đang khẩn cấp nên cũng không nghĩ hỏi thêm câu nào, chỉ làm theo từng thứ một.
Khi nàng đặt ấm trà trở lại bàn, Tạ Chinh đã bật một số cơ quan ở đầu giường, Phàn Trường Ngọc nghe thấy âm thanh nhỏ bé trầm đục của việc đẩy kéo phiến đá.
Theo ánh đuốc từ cửa chính và cửa sổ chiếu vào, nàng vừa vặn nhìn thấy chiếc giường đã sụp xuống, có một gian ám các miễn cưỡng đủ chỗ cho hai người nằm.
Tạ Chinh nhìn nàng: "Trốn vào đi."
Ngay khi Phàn Trường Ngọc nằm xuống, Tạ Chinh cũng xoay cơ quan rồi nhấc chân bước vào.
Không gian chỉ lớn hơn trong quan tài một chút, lại chen thêm vào một người vào, muốn có bao nhiêu chật chội lập tức sẽ có bấy nhiêu.
Phàn Trường Ngọc và Tạ Chinh gần như cổ kề cổ, vai kề vai, hơi thở của nhau trở nên rõ ràng trong không gian chật chội này.
Cũng may là trong ám các đen kịt một màu, không ai có thể nhìn rõ mặt của ai, vì vậy khi nhìn trên nhìn dưới, cũng sẽ không quá mức xấu hổ.
Phàn Trường Ngọc ngửi thấy mùi xà phòng nhàn nhạt trên vạt áo của Tạ Chinh, có lẽ vì ngày đông giá rét của tháng chạp, còn chút thấm đẫm cái lạnh thấu xương của băng tuyết.
Hắn không dám dồn toàn bộ sức nặng lên người nàng, đành phải dùng một tay chống đỡ thân thể một chút, nhưng trong không gian chật hẹp như vậy, tư thế này không thể nghi ngờ trở nên khó khăn hơn.
Phàn Trường Ngọc do dự một lúc nói: "Nếu không thì ta ở bên trên?"
Mặc dù đưa tay không nhìn thấy rõ năm ngón, nhưng Phàn Trường Ngọc vẫn cảm giác được Tạ Chinh đột nhiên quay đầu nhìn về phía mình, bởi vì không nhìn thấy, nàng chỉ có thể dựa vào bản năng cảm nhận hoàn cảnh xung quanh, cùng cảm giác bị dã thú trong bóng tối nhìn chằm chằm càng ngày càng rõ ràng, lông tóc trên tay Phàn Trường Ngọc bất giác dựng đứng.
Khi Tạ Chinh nắm lấy eo nàng, toàn thân nàng đều căng cứng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./kiep-nay-se-ga-cho-chang/chuong-194.html.]
Sau khi hoán đổi vị trí một cách khó khăn, cả hai người đều đổ mồ hôi, Phàn Trường Ngọc nghĩ chắc chắn là do không khí không được lưu thông, trong căn phòng nhỏ tối tăm nóng đến kinh khủng.
Nàng vểnh tai lên cố gắng lắng nghe động tĩnh bên ngoài nhưng nhịp tim càng lúc càng nhanh, không biết là do thần kinh quá căng thẳng hay là vì điều gì khác.
Nhưng tiếng tim đập như trống trận kia, Phàn Trường Ngọc hoài nghi Tạ Chinh có thể nghe thấy.
Bất quá hình như có một cái trống khác trong lồng n.g.ự.c của Tạ Chinh, nàng có thể nghe thấy nó đặc biệt rõ ràng khi nằm trên n.g.ự.c hắn.
Nhịp đập không nhanh như của nàng, nhưng mỗi một lần đều mạnh vô cùng, như sắp đập vào tim ai vậy.
Hô hấp của Tạ Chinh vẫn đều đặn, nhưng hơi thở phả vào tai nàng dường như càng ngày càng nóng.
Lỗ tai của Phàn Trường Ngọc rất mẫn cảm, nàng theo bản năng muốn trốn tránh.
Nhưng khi nàng khẽ nhúc nhích đầu, Tạ Chinh dùng sức đè lại bả vai của nàng, âm thanh rất bình tĩnh, nhưng vì hạ giọng lại khàn khàn hơn bình thường rất nhiều: "Đừng nhúc nhích."
Lúc này bên ngoài cũng truyền đến tiếng động lớn, hình như cửa bị người đá mạnh một cái.
Phàn Trường Ngọc không dám động nữa, cứ như vậy nằm ở trên người Tạ Chinh, chăm chú lắng nghe động tĩnh bên ngoài.
"Quan gia, gian phòng này trống không, cũng không có khách nhân đâu!"
Chưởng quỹ một đường đi theo còn đang suy nghĩ lung tung, vừa vào phòng liền phát hiện gian phòng này không có bóng dáng người ở, ánh mắt khẽ động, lập tức bắt đầu phàn nàn kêu khổ.
Tên tiểu đầu mục quan binh vào phòng lục soát không để ý đến ông ta, để những tiểu tốt thô bạo mở hết tất cả các rương hòm ngăn tủ có thể mở được trong phòng, liền đưa tay qua thăm dò nhiệt độ trên đệm chăn, kéo xuống hết mặt đất.
Mắt thấy bọn chúng còn đang lục lọi bình bình lọ lọ trên kệ, tựa như đang tìm kiếm bên trong phòng này còn có cơ quan ám các gì, chưởng quỹ liền kêu khóc: “Ôi, quân gia, nhẹ chút nhẹ chút, đây đều là gốm sứ, nếu rớt bể tiểu nhân không có cách nào giải thích được với đông gia..."
Tiểu đầu mục vẫn không có ý bảo thuộc hạ thu liễm lại, đại mã kim đao* ngồi xuống ghế đẩu, tiếp theo đưa tay mở nắp ấm trà trên bàn.
*đại mã kim đao: khí thế lớn
Phàn Trường Ngọc nằm trên người Tạ Chinh, nghe thấy tiếng bước chân của các quan binh đang tìm kiếm bên giường rất xa, vừa mới thở phào nhẹ nhõm thì bên ngoài truyền đến tiếng đồ sứ bị đập vỡ rất lớn, tiếng quan binh la hét chói tai: "Lớn mật!"
Trong lòng nàng lập tức giật mình, đầu ngón tay vô thức siết chặt vạt áo của Tạ Chinh.
Tạ Chinh tựa hồ cảm nhận được sự căng thẳng của nàng, ngược lại đem bàn tay đặt ở trên vai nàng sang áp vào gáy nàng, để nàng dán sát vào người hắn, năm ngón tay nóng bỏng của hắn chạm vào làn da non nớt của nàng, mặc dù không có khe hở, nhưng vẫn nóng đến mức Phàn Trường Ngọc vô thức rụt cổ lại.
Chóp mũi của nàng lướt nhẹ trên cổ Tạ Chinh, hô hấp của Tạ Chinh đột nhiên trở nên nặng nề.
Phàn Trường Ngọc chỉ cảm thấy cơ thể hắn lúc nào cũng tỏa nhiệt, nàng đặt tay lên n.g.ự.c hắn, cách một lớp trường bào không dày lắm trên người hắn, thậm chí có thể cảm nhận được mồ hôi bên dưới.
Tại sao hắn vẫn đổ mồ hôi?
Chẳng lẽ là bởi vì không gian quá nhỏ, hai người chen chúc cùng nhau quá nóng sao?
Phàn Trường Ngọc muốn bình tĩnh tránh xa hắn, để hắn có thể thở dễ dàng hơn, nhưng bàn tay của Tạ Chinh ở sau gáy nàng lại giống như một chiếc mỏ hàn, giữ chặt không nhúc nhích, thậm chí còn có xu hướng siết chặt.
Giọng nói sợ hãi của chưỡng quỹ vang lên bên ngoài: "Quan gia, đây là làm sao?"
Phàn Trường Ngọc không muốn di chuyển nữa, chỉ nghiêng tai chăm chú lắng nghe.
Tiểu đầu mục dùng bàn tay lớn như quạt hương bồ vỗ mạnh vào bàn tròn: “Đêm khuya lão tử lục soát phạm nhân đến tận đây, chỉ muốn uống một ngụm trà nóng, ngươi tiểu lão đầu này phao ấm trà nguội không nói, ngay cả chút vị trà cũng không có, lại dám khinh thường như vậy?"
Chưỡng quỹ sao có thể không hiểu ý tứ trong lời nói của tiểu đầu mục này, những quan binh của quân ngũ thành ti này, thường lấy nhiều cớ khác nhau để tìm vớt chút béo bở từ các tiểu thương, tối nay đã lục soát như vậy, khẳng định không vớt ra được thứ gì trong nhà của bách tính bình thường, ở những nơi ngư long hỗn tạp như khách điếm tửu lâu, chính là dù không lục soát ra được người, nhưng cũng sẽ hiếu kính quan binh một chút.
Trên mặt của chưởng quầy vẫn còn tràn đầy hoảng sợ, nhưng ánh mắt đã bình tĩnh trở lại, lập tức mắng: "Tên quỷ lười tiểu nhị kia lại đi đâu lười nhác? Ngay cả một ấm trà nguội trong phòng cũng không đổi?"
Sau đó lập tức khom lưng cúi đầu với tiểu đầu mục nói: "Quan gia bớt giận, quan gia bớt giận, tiểu nhân sẽ để cho người pha loại trà ngon nhất trong tiệm đến cho quan gia."
Vừa lấy lòng, đồng thời cũng không quên đem một hầu bao đưa đến tay của tiểu đầu mục.
Tiểu đầu mục ước lượng trọng lượng hầu bao kia, vẻ tức giận trên mặt lúc này mới tiêu tán một chút, nói: "Được, bản quan còn có việc điều tra cần phải xử lý, cũng không có thời gian uống chén trà nhỏ này của ngươi!”
Nói xong thì liền đứng dậy bỏ đi, nhóm tiểu tốt lục tung trong phòng không tìm được cái gì cũng đi theo.
Khóe mắt chưỡng quỹ liếc nhìn phía dưới giường, sau đó khom lưng đóng cửa lại, một đường nói lời lấy lòng tiễn đưa tiểu đầu mục kia.
Trong phòng, nghe thấy tiếng bước chân của quan binh đi xa, Phàn Trường Ngọc thở phào nhẹ nhõm, không biết là ngột ngạt hay nóng bức, trên người cũng toát ra một tầng mồ hôi mỏng.
Nàng thì thầm với Tạ Chinh: "Họ đã đi rồi."
Người bên dưới không có phản ứng.
Phàn Trường Ngọc cảm thấy kỳ quái, vươn tay mò mẫm trên vách đá một bên, muốn tìm chốt mở ám các đi ra ngoài, nhưng bàn tay đang đè ở gáy nàng đột nhiên dùng lực, lực đạo vô cùng hung ác và quyết tuyệt khiến Phàn Trường Ngọc không hiểu vì sao sinh ra chút sợ hãi.
Nhưng trong không gian nhỏ hẹp ngay cả giãy giụa cũng không thể này, nàng chỉ có thể cúi đầu, môi bị người hôn một cách thô bạo, nụ hôn như hận không thể xé nát nàng nuốt vào trong bụng, hàm răng nhanh chóng bị đẩy ra một cách bạo ngược, lưỡi to thẳng tiến vào.
Tạ Chinh giống như một con sói hoang đói khát chống đỡ qua cả mùa đông khắc nghiệt, nhìn chằm chằm vào một miếng mỡ dày ba ngày không ăn, vào lúc lý trí đã cạn kiệt, rốt cuộc cũng không kìm được cơn đói đang dâng lên trong người, lộ ra hàm răng sắc nhọn để cắn xé con mồi của mình.