Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Kiếp này sẽ gả cho chàng - Chương 195

Cập nhật lúc: 2024-09-16 20:49:20
Lượt xem: 17

Triệu Tuân nghe được tin quan binh đã rút lui, vội chạy tới thì chỉ thấy trong phòng đèn vẫn đang tắt.

Để tránh cho hai mẫu tử kia bị quan binh phát hiện, hắn ta đích thân đưa bọn họ vào căn phòng tối dưới khách điếm, chỉ để cho chưởng quỹ tửu lâu đến bên này lo liệu.

Giờ khắc này thấy trong phòng vẫn không có động tĩnh, hắn ta cũng không dám tùy tiện đẩy cửa đi vào, chỉ là chắp tay ở ngoài cửa nói: "Quý nhân, các quan binh truy đuổi đều đã rời đi."

Từ trong phòng truyền ra âm thanh nặng nề của buồng đá mở ra, nương theo đó còn có một âm thanh trầm đục, tựa như có thứ gì đó nặng nề đập vào tường đá.

Triệu Tuân chắp tay đứng ngoài cửa, trong lòng kinh ngạc, nhưng lại không dám hiếu kỳ cái gì, chỉ lẳng lặng chờ bên trong gọi đến.

Một lúc sau, cửa phòng mới được mở ra, hắn ta bình tĩnh nhìn thoáng qua, phát hiện thần sắc của hai người Vũ An hầu cùng Vân Huy tướng quân vẫn như thường, bất quá đại khái để cho thuận tiện trở về, trên mặt của Hầu gia lại mang mặt nạ, trên mặt của Vân Huy tướng quân thì có hơi lạnh lẽo khác thường.

Chỉ liếc mắt một cái, Triệu Tuân lại vội vàng cúi đầu nói: “Nửa khắc nữa sẽ là canh năm, xe ngựa đã chuẩn bị sẵn ở cửa khách điếm theo lời dặn trước đó của Hầu gia.”

Vừa nói vừa liếc mắt nhìn về phía cửa, lập tức có một thị nữ bưng bộ xiêm y đi vào, cung kính đặt lên bàn rồi nhẹ nhàng bước ra ngoài.

Triệu Tuân nói: "Đây là xiêm y chuẩn bị cho Hầu gia và tướng quân."

Trước mặt người ngoài, để không làm lộ danh tính của Phàn Trường Ngọc và Tạ Chinh, hắn ta luôn gọi họ là quý nhân, thời điểm không có người ngoài, mới dùng chức quan làm kính ngữ.

Sau khi Triệu Tuân rời đi, Tạ Chinh cởi ngoại bào của mình xuống, nhặt xiêm y trong khay và thắt một chiếc thắt lưng da trên người xem như là đổi xong, hắn nhìn Phàn Trường Ngọc một chút, rất thức thời nói: "Ta sẽ ra ngoài đợi nàng.”

Sau khi cánh cửa phòng được mở ra rồi đóng lại, Phàn Trường Ngọc lấy một chiếc váy áo khác từ trong khay, nghiến nghiến răng của mình.

Người kia chính là tuổi chó!

Sau khi hôn nàng, hắn bắt đầu dùng răng cắn nàng, chỉ hận không thể nuốt sống nàng.

Khi nàng cởi ngoại bào đổi trang phục thị vệ, ánh nến soi sáng làn da trắng như sứ dưới cổ nàng, hai vết đỏ trên xương quai xanh đặc biệt chói mắt. Xuống thêm chút nữa, còn có một dấu vết khác bị cổ áo khoác che mất một nửa, điều này không tránh khỏi khiến mọi người mơ hồ, liệu bên trong dưới lớp xiêm y che phủ da thịt kia có phải cũng có dấu vết tương tự hay không.

-

Phàn Trường Ngọc đều nhắm mắt trên suốt quãng đường xe ngựa trở về Tiến Tấu viện, ngay cả khi tiến vào cửa lớn còn không thèm cho Tạ Chinh một ánh mắt.

Tạ Chinh ở trên xe ngựa nhìn bóng lưng của nàng đi xa xen lẫn giữa đám thị vệ, nhếch môi cười lặng lẽ.

Hắn có vẻ đã chọc giận người rồi nhỉ?

Nhưng kể từ lần trước chia tay với nàng ở thôn trang ngoại ô, gặp lại ngày hôm qua, chỗ lợi ích nhỏ kia, hắn cảm thấy còn lâu mới đủ.

-

Phàn Trường Ngọc làm tặc tử cả một đêm, về đến nhà tắm rửa sơ qua rồi ngủ thiếp đi, khi tỉnh lại thì đã gần trưa.

Sau khi lấy điểm tâm dùng như ăn bữa sáng cùng bữa trưa, có người của Đường Bồi Nghĩa bên kia đến, bảo nàng đến có việc quan trọng.

Sau khi Phàn Trường Ngọc thay một chiếc áo bào có thể gặp khách, nàng đi đến sân viện của Đường Bồi Nghĩa.

Vừa vào cửa, liền phát hiện Hạ Tu Quân và Trịnh Văn Thường cũng ở đó, nhưng sắc mặt đều rất khó coi.

Thấy nàng đến, Đường Bồi Nghĩa phân phó hai bên tả hữu: "Dọn chỗ ngồi cho Phàn tướng quân."

Người phục vụ trong phòng chuyển một chiếc ghế đến đặt bên cạnh Hạ Tu Quân, sau khi Phàn Trường Ngọc ngồi xuống thì hỏi: "Trong triều có chuyện gì xảy ra sao?"

Đường Bồi Nghĩa đập mạnh tay xuống bàn, tức giận nói: "Ngụy Nghiêm kia quả thật kiêu ngạo đến cực điểm, sáng ngày hôm qua vừa dụng hình đánh c.h.ế.t trọng phạm, đêm tới còn dám xông thẳng vào ngục giam của Đại Lý Tự để cướp người! Ông ta xem thiên hạ này biến thành họ Ngụy rồi sao?"

Phàn Trường Ngọc đang uống trà do người phục vụ đưa lên, nghe đến lời này suýt chút nữa bị sặc, ho vài tiếng mới hoàn hồn.

Đối mặt với ánh mắt của Đường Bồi Nghĩa, Hạ Tu Quân và Trịnh Văn Thường cùng nhau đưa tới, Phàn Trường Ngọc cảm thấy chột dạ một lúc, sau đó nặng nề đặt tách trà xuống bàn, vẻ mặt thành thật nhìn mặt ba người nói: "Thật sự là quá đáng!"

Lúc này, ba người mới thu hồi ánh mắt.

Hạ Tu Quân thoáng nhìn thấy quầng đen mờ nhạt quanh mắt Phàn Trường Ngọc, đột nhiên hỏi: "Phàn tướng quân tối qua ngủ không ngon?"

Phàn Trường Ngọc không giỏi nói dối, vì vậy nâng tách trà trước mặt lên tiếp tục uống để che đậy: “Vâng, trước khi đi ngủ có xem binh thư, có nhiều công mưu kế sách trong đó xem không hiểu, một lần nghiên cứu thì quên cả canh giờ."

Hạ Tu Quân càng nghe càng tò mò: "Loại binh thư gì lại khiến Phàn tướng quân xem đến trạng thái xuất thần như vậy?"

May mà trước đó vài ngày nàng thật sự đã đọc qua mấy quyển binh thư Tạ Chinh đưa cho nàng, giờ khắc này mới có thể mặt không đỏ tim không đập nói: “Thật hổ thẹn, ta xem bản ghi chép ‘Ngụy liêu tử’ của Vệ quốc công tiền triều."

Mặc dù Tạ Chinh đã thêm rất nhiều chú giải phía trên, lại thêm rất nhiều lời nhận xét mới.

Hạ Tu Quân nói "Khó trách", rồi mỉm cười nói: "Quyển ghi chép ‘Ngụy liêu tử’ của Vệ quốc công hiện đã là bản độc nhất, Phàn tướng quân có được quyển sách quý giá này, chẳng trách đã quên ăn quên ngủ."

Phàn Trường Ngọc không biết nhiều về nguồn gốc của những quyển binh thư binh pháp này, nàng cũng không ngờ Tạ Chinh lại đưa cho nàng một quyển sách quý giá như vậy, trong lòng rất kinh ngạc, sau đó nói vài tiếng “Hổ thẹn” để ứng phó với Hạ Tu Quân.

Sợ hắn ta tiếp tục hỏi, vội vàng nhìn Đường Bồi Nghĩa: "Đã xác nhận là người của Ngụy Nghiêm cướp ngục sao? Sáng nay trong triều có nghị luận gì về việc này không?"

Không ngờ, khi Đường Bồi Nghĩa nghe thấy câu hỏi của nàng, liền quay đầu sang một bên và thở dài thườn thượt.

Trịnh Văn Thường ở một bên, nói: "Bên phía Đại Lý Tự đã liên hợp với người của quân ngũ thành ti lục soát cả đêm, nhưng cũng không thu được bất kỳ chứng cứ nào. Sáng nay, công tử của nhà Hàn Thượng thư còn bị cắt lưỡi, móc mắt treo cổ tại trong phòng riêng, Hàn Thượng thư đã khóc lóc thảm thiết trên điện Kim Loan cầu bệ hạ làm chủ, nói nhi tử nhà mình khẳng định cũng bị Ngụy Nghiêm hại chết, chỉ vì hai ngày trước nhi tử của ông ta phát sinh cãi vã với Ngụy Tuyên. Tuy nhiên cũng không thu được bằng chứng nào, căn bản không thể trị được tội Ngụy Nghiêm.”

Ánh mắt của Phàn Trường Ngọc lập tức thay đổi.

Ngụy Tuyên có phát sinh cãi vã với công tử nhà Hàn Thượng thư, còn đánh người một trận, đêm qua khi Triệu Tuân bẩm việc với Tạ Chinh, nàng cũng biết được.

Nhưng nàng không ngờ tới tối hôm qua công tử nhà Hàn Thượng thư lại bị cắt lưỡi móc mắt treo cổ trong phòng.

Với thủ đoạn tàn nhẫn như vậy, Ngụy Nghiêm là đang tuyên bố với văn võ đương triều, quyền lực Thừa tướng này của ông ta còn chưa đạt được đến tận cùng sao?

Đường Bồi Nghĩa cười khổ nói: "Hoàng quyền của Đại Dận đã sớm chỉ còn trên danh nghĩa... Đương kim thánh thượng... Ai..."

Mặc dù ông ta không nói nhiều, nhưng mọi người có mặt đều lời ông ta chưa nói hết là gì.

Tề Thăng bất quá chỉ là một con rối được Ngụy Nghiêm nâng lên long ỷ, hiện tại hắn ta còn đang trông cậy vào Ngụy Nghiêm giúp hắn ta bảo vệ hoàng vị, sao có thể trị tội Ngụy Nghiêm.

Nghĩ đến cái c.h.ế.t của phụ thân, Hạ Tu Quân bất giác nắm c.h.ặ.t t.a.y trên bàn thành quyền: “Nếu như Lý gia thật sự tìm được hậu nhân của Thái tử Thừa Đức…”

Đường Bồi Nghĩa lập tức ngắt lời hắn ta: "Tử Phúc."

Tử Phúc chính là tên chữ của Hạ Tu Quân, vì vậy hắn ta ngậm miệng không nói nữa.

Cho dù vị ngồi trên long ỷ kia là một con khỉ, miễn là hắn ta khoác lên chiếc long bào kia, tội mưu phản chính là đại tội bất kính tru cửu tộc.

Đường Bồi Nghĩa nói tránh đi: "Được rồi, cuộc đọ sức này với Ngụy Nghiêm vẫn chưa đến hồi kết. Những năm gần đây chiến sự căng thẳng, quốc khố thâm hụt, trong cung đã truyền lời, tiệc mừng cùng với yến tiệc năm mới sẽ cùng tổ chức, hôm nay các ngươi đều đừng ra ngoài, lát nữa sẽ có người trong cung đến đo kích thước cắt áo cho các ngươi.”

-

Suốt quãng đường về, Phàn Trường Ngọc đều rất lo lắng.

Khi Lý gia luận tội Ngụy Nghiêm, Tạ Chinh cũng đã nói Ngụy Nghiêm nhất định có lưu lại hậu chiêu, hiện tại đang là lúc mấu chốt, ông ta lại dám mệnh cho người dưới tay trực tiếp g.i.ế.c c.h.ế.t nhi tử của quan tam phẩm trong triều, có thể nói hành động rất tàn nhẫn lại cuồng vọng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./kiep-nay-se-ga-cho-chang/chuong-195.html.]

Chẳng lẽ ông ta đã nhìn ra Đại Lý Tự không thu được chứng cứ, không có cách nào trị tội được ông ta, hay thật sự là cuồng ngạo đến mức nhân chứng vật chứng có rơi vào trong tay Đại Lý Tự hay không, ông ta cũng sẽ không coi ra gì?

Nếu là cái trước, có nghĩa là Ngụy Nghiêm làm việc vẫn còn chút kiêng kỵ.

Nếu là cái sau... Ngụy Nghiêm đã ẩn nấp lâu như vậy, những chuyện ông ta mưu đồ nhất định không khỏi khiến người ta khiếp sợ.

Trịnh Văn Thường đi ở phía sau nàng một bước, ngăn nàng lại: "Phàn tướng quân, xin dừng bước."

Phàn Trường Ngọc tạm thời thu liễm suy nghĩ, quay đầu hỏi: "Trịnh tướng quân có chuyện gì sao?"

Trịnh Văn Thường là người trầm mặc ít nói nhưng tính cách chăm chỉ, trong số các học trò của Hạ Kính Nguyên, tư chất hắn ta không được tính là tốt nhất, nhưng bởi vì chăm chỉ khắc khổ, làm người lại trung hậu trung thực, cho nên mới được Hạ Kính Nguyên ưa thích.

Hắn ta có chút ngượng ngùng nói: "Mạt tướng mạo muội, muốn mượn Phàn tướng quân quyển sách ‘Ngụy liêu tử’ của Vệ quốc công một ngày."

Giống như sợ Phàn Trường Ngọc chưa đọc xong sẽ không nỡ rời quyển sách quý này, vội vàng nói: “Mượn một đêm cũng được, mạt tướng chép xong, sáng mai có thể trả lại cho Phàn tướng quân."

Hắn ta đã nói tới mức này, vì vậy không có lý do gì để Phàn Trường Ngọc không cho mượn.

Nàng nói: "Được, sau khi ta trở về sẽ cho người đưa sách đến viện của Trịnh tướng quân, tướng quân không cần vội vàng trả lại cho ta, cứ từ từ chép."

Bản độc nhất rất quý, người đương thời thường chép lại chuyền tay nhau để đọc.

Nghe được lời này của Phàn Trường Ngọc, Trịnh Văn Thường cảm thấy như có một tảng đá lớn từ trong tim rơi xuống, sau khi nói cảm tạ mới trở về với gương mặt đầy vẻ hồng quang.

Phàn Trường Ngọc quay trở về, tìm quyển sách kia ở trong phòng rồi nhờ Tạ Ngũ đưa đến cho Trịnh Văn Thường.

Vừa vặn các ma ma trong cung đến đo lượng cắt áo cho nàng để vội làm triều phục, Phàn Trường Ngọc giang hai cánh tay để cho bọn họ dùng thước mềm đo lường, lại phát hiện kích thước đo lường của bọn họ khác với các nương tử thợ may bình thường làm xiêm y cho mình.

Ma ma của thượng y cục khi đo lường phải tinh tế tỉ mỉ nhất có thể, từ trán, xuống đến mắt cá chân, còn phải đo cả một vòng tròn dưới xương sườn.

Phàn Trường Ngọc đoán rằng đo mắt cá chân để làm giày quan, nhưng đo vòng đầu này, nàng chính là võ tướng, không cần phải mang mũ quan, đo vòng đầu để làm gì?

Phàn Trường Ngọc là người tính tình ngay thẳng, vì thế liền hỏi ngay.

Ma ma phụ trách lấy số đo là người ăn nói rất có ý tứ, nhưng lại không dám làm bộ trước mặt võ tướng tam phẩm như Phàn Trường Ngọc, cung kính nói: “Tướng quân còn có một trang phục cáo mệnh nhị phẩm cần phải cắt may, đo vòng đầu này chính là để làm mũ phượng.”

Một thân trang phục cáo mệnh phu nhân phối với đồ trang sức chính là mũ phượng nạm đầy châu ngọc.

Nếu như Phàn Trường Ngọc vẫn còn là nữ tử khuê các, hoàng đế cũng sẽ không sắc phong cho nàng là cáo mệnh, nhưng trước đó nàng cùng với Tạ Chinh đã thành thân giả, trong hồ sơ của Hộ bộ có văn thư bí tịch ghi chép, trên điện Kim Loan lại chính miệng thừa nhận mình đã có phu quân, lúc ấy mới được gia phong cáo mệnh.

Biết được công dụng của lần đo này, Phàn Trường Ngọc không hỏi thêm gì nữa mà phối hợp với ma ma tiếp tục đo lường kích thước.

Mỗi khi đo đạc vừa vặn, ma ma đều thấp giọng phân phó cho thị nữ ở một bên ghi vào giấy.

Triệu đại nương dẫn Trường Ninh đứng bên cạnh quan sát, hai mắt sáng ngời, mặt hưng phấn đến đỏ bừng.

Sau khi người trong cung đo xong rời đi, bé mới chạy tới nhào vào lòng: “Các bà ấy muốn làm xiêm y mới cho a tỷ sao?”

Phàn Trường Ngọc nói: “Đó là triều phục."

Trường Ninh không hiểu lắm, hai tay ôm lấy eo nàng, ngẩng đầu tiếp tục hỏi: "Triều phục là cái gì?"

"Đó là xiêm y phải mặc khi gặp hoàng đế."

Trường Ninh “A” một tiếng, lại hỏi: “Vậy Ninh Ninh có thể gặp hoàng đế không?”

Triệu đại nương cười nói: "Cháu đứa nha đầu này, sao có thể nói lời ngốc thế, hoàng thượng sao có thể là ai ai cũng có thể nhìn thấy chứ? Chỉ có thể làm quan lớn mới có thể nhìn thấy."

Trường Ninh có chút thất vọng “Ồ” một tiếng, sau đó lại hỏi: “Vậy Ninh Ninh có thể làm quan lớn không?”

Phàn Trường Ngọc ngồi xuống xoa đầu bé nói: "Hiện tại không thể, nhưng nếu Ninh Ninh chăm chỉ học hành, chờ khi muội lớn lên, khi ấy có lẽ nữ tử cũng có thể nhập sĩ làm quan."

Đến được vị trí này, Phàn Trường Ngọc không chỉ muốn tìm ra chân tướng đằng sau Cẩm châu, muốn rửa sạch oan khuất cho ngoại tổ phụ của mình, nàng còn muốn bổ sung điều khoản trong "Luật Đại Dận", đó là nữ tử cũng có thể thừa kế gia sản của phụ mẫu, tự lập môn hộ.

Lúc trước một nhà của Phàn đại suýt nữa đẩy nàng và Trường Ninh vào trong tuyệt cảnh, đó chính là ỷ vào pháp lệnh có ý đồ chiếm lấy nhà cửa do phụ mẫu nàng để lại.

Nàng có khả năng phản kháng, cho dù con đường có gập ghềnh đến đâu, nàng cũng có thể từng bước chậm rãi đi tới, nhưng thế gian này, còn có rất nhiều nữ tử mồ côi không thể vượt qua được.

Trường Ninh tựa hồ được lời kia của Phàn Trường Ngọc khích lệ, lập tức bắt đầu ồn ào: "A tỷ a tỷ, mời cho Ninh Ninh một tiên sinh đi, Ninh Ninh muốn đọc sách!"

Khi Phàn Trường Ngọc rảnh rỗi, còn có thể dạy dỗ cho hai tiểu gia hỏa một ít, một khi bân rộn lên, hẳn là không thể quan tâm tới.

Nàng nghĩ nghĩ, trong cung nhất thời có lẽ sẽ không để cho bọn nàng rời đi, liền nói: "Được, ngày mai tỷ sẽ mời một tiên sinh cho muội."

Nụ cười của Trường Ninh cơ hồ muốn nứt ra đến tận mang tai, kéo giật ống tay áo của nàng lắc lung tung: "A tỷ là tốt nhất!"

Thấy Trường Ninh nhảy cẫng lên đi tìm Du Bảo Nhi báo tin vui, Phàn Trường Ngọc không khỏi lắc đầu bật cười.

Đúng lúc Tạ Ngũ đi đưa sách quay trở về, Phàn Trường Ngọc nói với hắn ta: "Tiểu Ngũ, ngươi lưu ý xem trong kinh thành có phu tử nào phù hợp hay không, tạm thời ta muốn mời cho Trường Ninh và Bảo Nhi một tây tịch, tạm thời dạy cho bọn nhỏ đọc sách viết chữ."

Dừng một chút, lại bổ sung: "Không cần phải mời những phu tử nổi danh học thức uyên bác kia, hai đứa trẻ đều còn nhỏ, mời kiểu tiên sinh kia đến, thật sự là lãng phí nhân tài."

Tạ Ngũ đều đáp ứng từng ý một, nhưng thần sắc lại có chút vi diệu.

Lúc này Phàn Trường Ngọc mới chú ý tới trên tay hắn ta đang cầm một quyển sách, nàng nghi hoặc hỏi: “Trịnh tướng quân không lấy sao?”

Tạ Ngũ nói: “Không phải, lúc trước công tử nhà Lý Thái phó có đưa cho ngài mấy binh thư chú giải, ngài đã thưởng cho các tướng lĩnh phía dưới đọc, sau đó đều truyền đến trong tay của Trịnh tướng quân, lần này thuộc hạ vừa mới đi đưa sách, Trịnh tướng quân liền bảo thuộc hạ đem quyển sách binh thư này mang về, nói là trả lại cho ngài."

Phàn Trường Ngọc không khỏi nhíu mày, suýt chút nữa quên mất chuyện Lý Hoài An đã tặng nàng binh thư.

Mấy quyển binh thư đó đích thật đã thưởng cho thuộc hạ, nhưng Trịnh Văn Thường kia là người toàn cơ bắp, ước chừng cảm thấy mượn sách nàng có chút băn khoăn, cho nên mới đem quyển sách này trả lại.

Phàn Trường Ngọc không coi trọng lắm, nói: "Quên đi, cứ đặt nó qua trên kệ kia đi."

Tạ Ngũ cầm binh thư đi vào, liếc nhìn qua những quyển sách trên kệ mà Phàn Trường Ngọc thường đọc, bên trong là Tứ thư lúc đầu Tạ Chinh đã chú giải cho nàng, còn có những quyển binh thư chú giải sau này.

Tạ Ngũ do dự một lúc, chọn một vị trí ở góc xa nhất, đặt binh thư của Lý Hoài An chú giải lên đó.

-

Đảo mắt đã đến yến tiệc mừng năm mới.

Những gì mỗi ngày Phàn Trường Ngọc nghe được từ chỗ Đường Bồi Nghĩa, vẫn là Ngụy đảng và Lý đảng ở trên triều không ngừng tranh cãi, bên nào cũng cho là mình phải, ầm ĩ không thôi.

Nhưng có cái c.h.ế.t bi thảm của nhi tử Hàn Thượng thư, từ trong triều đến trên phố, lại không còn ai dám công khai chỉ trích Ngụy Nghiêm.

Vân Mộng Hạ Vũ

Tạ Chinh đã bắt đầu chuẩn bị cho buổi tối đêm cung yến thăm dò lãnh cung và cướp quản gia Tùy phủ từ Đại Lý Tự, trong khoảng thời gian đó còn âm thầm thăm dò hành tung của Đào Thái phó, bận rộn đến mức không thể phân thân, thế lực khắp nơi đều đang nhìn chằm chằm, trong lúc ấy chỉ lẻn vào Tiến Tấu viện một lần để gặp Phàn Trường Ngọc, còn mang cho nàng một thanh chủy thủ c.h.é.m sắt như c.h.é.m bùn để làm lễ vật.

Vào đêm tiến cung hôm đó, mí mắt trái của Phàn Trường Ngọc không biết vì sao vẫn cứ giật giật.

Đêm giao thừa này Tạ Chinh đã bố trí rất nhiều thứ, Phàn Trường Ngọc sợ xảy ra chuyện bất trắc, vì thế trước khi đi nàng đã buộc một thanh đao chặt xương nhỏ vào chân trái, chân phải thì buộc thanh chủy thủ c.h.é.m sắt như c.h.é.m bùn này, nghĩ nếu thật sự xảy ra chuyện gì, cũng có vũ khí sắc bén để phòng thân.

Sau khi nàng cho Trường Ninh và Du Bảo Nhi một phong hồng bao lớn, mới lên xe ngựa vào cung cùng với mấy người Đường Bồi Nghĩa dưới ánh mắt háo hức của Trường Ninh.

Loading...