Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

LI HÔN ĐI, EM KHÔNG MUỐN LÀM THẾ THÂN NỮA! - Chương 61: Ngày càng dịu dàng

Cập nhật lúc: 2025-02-04 17:38:25
Lượt xem: 20

Ngay lúc Dung Yên đang sốt ruột chờ đợi câu trả lời, bàn tay vốn đặt trên eo thon của cô, bỗng trượt lên, siết nhẹ sau gáy cô.

 

Nụ hôn ban đầu mang theo sự bá đạo, nhưng dần dần lại trở nên dịu dàng hơn.

 

Khiến Dung Yên quên mất nhiệm vụ quan trọng của mình.

 

Dù sao, cô cũng chỉ là một người mới học mà thôi.

 

Giang Ngự Hàn rời môi đi, để cô có thể hít thở nhưng khoảng cách giữa hai người vẫn vô cùng gần.

 

Cô nhìn vào mắt anh, hơi thở lại một lần nữa trở nên rối loạn.

 

Trong khoảnh khắc ấy, Dung Yên chợt nhớ đến một câu nói:

 

“Tinh hà rực rỡ, cũng chẳng sánh bằng ánh mắt chàng.”

 

Ồ, có lẽ chính vì đôi mắt này, mới có thể chiếu sáng đến tận đáy lòng người khác như vậy!

 

Lúc này, Dung Yên hoàn toàn có thể hiểu được sự cố chấp của Dung Nhung và Cố Tuyết Ca.

 

Giọng nói trầm thấp của người đàn ông vang lên bên tai cô:

 

“Em chắc chắn muốn thử chứ?”

 

Dung Yên chẳng cần suy nghĩ, lập tức gật đầu ngay tắp lự.

 

“Chắc chắn, nhưng làm chuột bạch có rủi ro đấy, lát nữa nếu em làm không tốt, anh không được giận, cũng không được quát em.”

 

Anh nhẹ nhàng nhếch môi: 

 

“Sợ anh giận đến thế à?”

 

Dung Yên nũng nịu đáp: 

 

“Em chỉ là một cô gái yếu đuối thôi mà.”

 

“Được.”

 

Dung Yên có chút chột dạ. Với diễn xuất của mình, cô luôn tự tin. Với bánh ngọt cô làm, cô cũng đầy kiêu hãnh. Nhưng với “bài học” mới này, cô lại chẳng có chút tự tin nào.

 

Ánh đèn không quá sáng, chỉ hắt ra một thứ ánh sáng vàng cam dịu nhẹ.

 

Dung Yên nằm xuống bên cạnh Giang Ngự Hàn.

 

Cô thực sự rất căng thẳng, tay run, chân cũng run.

 

“Thả lỏng đi, còn chưa bắt đầu mà đã run thế này, đừng để lát nữa ngất xỉu đấy.”

 

Dung Yên: “...”

 

Ôi, nói thẳng làm gì chứ!

 

Tự động viên một hồi lâu, cô mới bớt run hơn một chút.

 

Không đắp chăn, cô chậm rãi ngồi dậy, nhưng vừa nghiêng người xuống, đã cảm thấy không ổn.

 

Chưa kịp chạm vào Giang Ngự Hàn, mái tóc dài của cô đã rủ xuống người anh trước.

 

Dung Yên vội vàng bật dậy, lúng túng tìm dây buộc tóc.

 

Không nói gì, Giang Ngự Hàn chỉ lặng lẽ nhìn cô.

 

Buộc tóc xong, cô chạm mắt vào đôi đồng tử sâu thẳm như đại dương của anh.

 

“Vậy… vậy em bắt đầu nhé?”

 

Môi mỏng của anh khẽ cong: “Ừm.”

 

Động tác vén áo anh có chút vụng về, nhưng đôi môi cô lại mềm mại vô cùng.

 

Rõ ràng chỉ trôi qua vài phút, nhưng đối với Giang Ngự Hàn, lại dài đằng đẵng như một thế kỷ.

 

Một cảm giác thật vi diệu.

 

Dung Yên, cô học viên mới, tính toán thời gian, cảm thấy có thể bước vào bước tiếp theo.

 

Tay cô chậm rãi di chuyển xuống dưới, rồi…

 

Kết quả lại nằm ngoài dự liệu.

 

Dung Yên sững sờ. Mãi sau cô mới phản ứng lại được.

 

“Em đi… đi rửa tay một chút.”

 

Không dám nhìn Giang Ngự Hàn, cô gần như chạy trốn.

 

Vừa rửa tay, vừa tự hỏi trong đầu: Mình là ai? Mình đang ở đâu?

 

Xác nhận tay đã sạch, cô nhẹ nhàng vỗ lên gương mặt đang đỏ bừng của mình.

 

Sao lại thành ra thế này chứ!

 

Nhưng cô không dám trốn trong nhà vệ sinh quá lâu, sợ Giang Ngự Hàn lại ngã xuống giường mất.

 

Dung Yên bưng một chậu nước ấm trở lại phòng, cẩn thận lau người cho anh, còn giúp anh thay quần áo.

 

Cả quá trình, cô không dám đối diện với ánh mắt anh lấy một lần.

 

Đến khi đã dọn dẹp xong xuôi, Dung Yên mới đứng trước mặt Giang Ngự Hàn, vô cùng chân thành nói:

 

“Em xin lỗi.”

 

Ban đầu cô còn định cúi đầu xin lỗi, nhưng ngẫm lại thấy không thích hợp, nên chỉ nói lời xin lỗi mà thôi.

 

Rõ ràng chỉ mấy giây trôi qua nhưng với Dung Yên lại dài như cả thế kỷ.

 

Mãi đến lúc này, cô mới nghe thấy giọng Giang Ngự Hàn…

 

“Em đang xin lỗi anh sao?”

 

Dung Yên lập tức gật đầu, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.

 

“Là do em quá kém, học chưa giỏi, thực sự xin lỗi anh.”

 

Giang Ngự Hàn thoáng sững sờ, sau đó mới chậm rãi lên tiếng.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./li-hon-di-em-khong-muon-lam-the-than-nua/chuong-61-ngay-cang-diu-dang.html.]

“Không phải em nên nghi ngờ anh không được mới đúng chứ?”

 

Dung Yên: “...”

 

Cô nào dám có suy nghĩ đó chứ. Giang Ngự Hàn lợi hại thế nào, cô hiểu rõ hơn ai hết.

 

Thành thật nhận sai, đổ lỗi về phía mình mới là lựa chọn an toàn nhất.

 

Cô ngồi xuống mép giường, gương mặt vẫn còn vương chút ửng đỏ, nhẹ giọng nói:

 

“Chủ yếu là do em chưa học hành tử tế. Hơn nữa, anh vẫn đang trong quá trình hồi phục.”

 

Anh khẽ nhéo gương mặt ửng hồng của cô, giọng trầm thấp:

 

“Ngày mai em có cảnh quay à?”

 

Dung Yên phản ứng chậm một nhịp, nghĩ ngợi một chút rồi đáp:

 

“Ngày mai là ngày quay cuối cùng, tối mai có tiệc đóng máy. Không ngờ một vai phụ nhỏ bé như em lại được đóng máy cùng nữ chính.”

 

“Ừm, vậy để lần sau thử tiếp.”

 

Xin chào các độc giả thân yêu,

Cảm ơn mọi người đã ghé thăm và ủng hộ truyện của Vèm Chanh. Đừng quên theo dõi fanpage và TikTok để đón đọc nhiều truyện hay hơn nhé!

Chúc mọi người một ngày thật bình yên và hạnh phúc.

Thương mến, Vèm Chanh!

Nghe xong câu này, đôi mắt Dung Yên lập tức trợn to.

 

Lần này đã suýt lấy đi nửa mạng của cô, hơn nữa còn thất bại thảm hại, cô hoàn toàn không có chút tự tin nào.

 

Nhưng mà, cô không thể vì thất bại mà bỏ cuộc được.

 

Dung Yên tự an ủi mình, dù lần sau có thất bại tiếp thì cũng không thể thảm hơn lần này đâu nhỉ?

 

Cô nghiêm túc gật đầu: “Được.”

 

Dung Yên nằm xuống bên cạnh Giang Ngự Hàn, gương mặt vẫn đỏ bừng.

 

Bàn tay lành lạnh của anh nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay nhỏ bé đang nóng hầm hập của cô, hai luồng nhiệt độ trung hòa, tạo thành một cảm giác vừa vặn.

 

Sau một hồi suy nghĩ, Dung Yên chủ động phá vỡ sự im lặng.

 

“Anh Giang này, anh sẽ không vì chuyện vừa rồi mà tự nghi ngờ bản thân chứ?”

 

Cô rất lo, chuyện này sẽ để lại bóng ma tâm lý cho Giang Ngự Hàn khiến anh mất đi niềm tin vào quá trình hồi phục cơ thể.

 

Giọng anh nhàn nhạt: “Em nghĩ sao?”

 

Dung Yên hỏi vậy là vì cô thật sự lo lắng anh sẽ tự hoài nghi.

 

“Em nghĩ anh không cần phải nghi ngờ bản thân đâu, mà là em cần phải tiếp tục học hỏi.”

 

Cô có thể cảm nhận rõ ràng, nhiệt độ trên mặt mình lại tăng cao.

 

Cô mím chặt đôi môi đỏ mọng, vừa xấu hổ vừa áy náy thốt lên:

 

“Trong chuyện này… hình như em hơi ngốc một chút.”

 

Anh khẽ nhếch môi, giọng trầm thấp vang lên bên tai cô:

 

“Lần sau chúng ta cùng cố gắng.”

 

Dung Yên dùng bàn tay chưa bị Giang Ngự Hàn nắm lấy che đi đôi mắt của mình.

 

Quá xấu hổ rồi!

 

Chuyện này diễn ra hoàn toàn ngoài dự đoán của cô.

 

Cô không ngờ bản thân lại có thể cùng Giang Ngự Hàn bàn luận về chủ đề này…

 

Còn muốn lần sau cùng nhau cố gắng nữa. Cô sợ trái tim bé nhỏ của mình không chịu nổi mất.

 

Mãi lâu sau, cảm xúc của Dung Yên vẫn chưa thể bình ổn.

 

Thế nên, cô hoàn toàn không ngủ được.

 

Cô len lén quay sang nhìn người đàn ông bên cạnh.

 

Giang Ngự Hàn đã nhắm mắt, gương mặt khi ngủ bớt đi vài phần lạnh lùng lại càng khiến người ta mê đắm.

 

Nếu không phải trên trán còn dán băng cá nhân, có lẽ Dung Yên sẽ phải thốt lên một câu: “Hoàn mỹ!”

 

Không tự chủ được, cô lại nhớ về những chuyện đã xảy ra tối nay.

 

Xong rồi. Gương mặt cô lại tiếp tục nóng lên.

 

Cô có cảm giác mình đang mơ vậy, bởi vì mọi chuyện hoàn toàn đảo lộn nhận thức trước đây của cô.

 

Cũng là chuyện mà trước giờ cô chưa từng dám nghĩ đến.

 

Đột nhiên, Giang Ngự Hàn mở mắt.

 

Dung Yên bị dọa đến mức suýt kêu thành tiếng.

 

May mà cô kịp thời bịt chặt miệng lại, chỉ là ánh mắt nhìn anh tràn đầy hoảng hốt.

 

Anh khẽ cắn nhẹ lên vành tai cô, giọng nói trầm khàn:

 

“Muốn thử ngay bây giờ sao?”

 

Dung Yên vội vàng lắc đầu.

 

Cô chỉ là không ngủ được thôi, bên cạnh lại có một gương mặt đẹp như tượng thần để ngắm.

 

“Vậy thì nhắm mắt lại đi.”

 

Nghe xong, Dung Yên lập tức ngoan ngoãn nhắm mắt.

 

“Ngủ ngon, anh Giang.”

 

Cô cuộn mình trong vòng tay anh, ngủ rất sâu, mơ những giấc mơ không tiện nói ra.

 

Đến mức, khi quay phim, cô vẫn vô thức đỏ mặt.

 

Cuối cùng cũng quay xong tất cả cảnh, nhưng trước một bàn đầy mỹ thực, tâm trạng của Dung Yên vẫn có chút vi diệu.

 

“Bạn gì ơi.”

 

Giọng nói xa lạ cất lên.

 

Dung Yên hơi giật mình quay đầu lại, liền nhìn thấy người đang ngồi bên cạnh mình là…

Loading...