Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Lục Thiếu Nghiện Chiều Vợ - 399

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2025-02-14 22:17:44
Lượt xem: 14

Đàm Hi xót xa trong lòng, thật ra, cô đã chẳng còn xương nữa, bị con sói nào đó nuốt vào trong bụng rồi, chắc đã tiêu hóa thành cặn rồi.

"Đội trưởng Lục, hôm nay cảm hơn anh nhắc nhở, nếu không tôi thật sự…" Thạch Dao đột nhiên lên tiếng, đôi mắt sáng rực nhìn chằm chằm vào Lục Chinh.

Đó là ánh mắt gì, Đàm Hi hiểu rõ!

Cười: "Vị đồng chí nữ ơi, thật ra cô nên cảm ơn tôi chứ ~" Dưới khuôn mặt ngây thơ là một con tiểu ác ma đang nở trứng.

Thạch Dao nhất thời kinh ngạc, ngay cả Thời Cảnh cũng hơi sửng sốt.

Đàm Hi đổi sang một tư thế dựa dễ chịu hơn, đồng tử Thạch Dao co rút lại, môi mím chặt.

"Em á?" Thời Cảnh xem như đang nghe truyện cười.

Cau mày: "Anh không tin à?"

Thời Cảnh lắc đầu.

"Nghĩ lại xem lúc đó em đang ngồi ở đâu. Đồ ngốc!"

Thời Cảnh sửng sốt.

"Bây giờ tin rồi?" Đàm Hi nhướng mày, vô cùng đắc ý.

Lục Chinh gật đầu, xem như khẳng định cách nói của cô.

"Nhóc con, làm sao em phát hiện được?" Ánh mắt Thời Cảnh nhìn cô nhất thời thay đổi, giống như đang nhìn bảo bối gì đó vậy.

Đàm Hi liếc mắt nhìn Thạch Dao, mỉm cười: "Em thức dậy uống nước, phát hiện bên gối không có ai nên đi ra ngoài tìm, vừa hay đụng phải đám người đó đi thang máy lên lầu 8, em leo cầu thang thoát hiểm đi lên theo, sau đó nghe thấy tiếng bước chân của một người, muốn thò mặt ra xem thử ~"

"Chà…" Thời Cảnh vuốt mồ hôi thay cô: "Vận may của em không phải may kiểu thường đâu."

Bỏ lỡ chiêu trò Eite cố ý sắp xếp để qua mặt, nhưng ma xui quỷ khiến thế nào lại bắt kịp được hành tung của hắn, dù sao, Thời Cảnh phục sát đất với vận may của nha đầu này.

Sắc mặt Thạch Dao trắng bệch, điều cô ta quan tâm dĩ nhiên không giống với Thời Cảnh!

Thức dậy uống nước, phát hiện bên gối không có ai…

Chuyện này nói lên điều gì?

Ngay cả tên ngốc cũng đều biết!

Lén nhìn Đàm Hi, một cô gái rất trẻ trung, vẫn còn nét ngây thơ trẻ con trên khuôn mặt, chẳng lẽ Lục Chinh lại thích kiểu con gái như vậy?

Rõ ràng không phải mà…

Chân mày cô ta nhăn chặt vì xoắn xuýt, dáng vẻ không cam lòng được Đàm Hi nhìn thấy rõ ràng, tay dùng sức, trực tiếp nhéo vào chỗ mềm nhất bên hông của người nào đó.

Cả người Lục Chinh cứng đờ, nặng nề nhìn người trong lòng.

Đàm Hi ngẩng mặt lên, ánh mắt lạnh lùng.

Mẹ nó! Ai bảo anh trêu hoa ghẹo bướm hả?

Anh trai binh lính, em gái quân đoàn, thật không thể nào chịu đựng được!

"Cô đồng chí kia ơi, có phải bây giờ cô nên cảm ơn tôi không?" Chớp đôi mắt to, cho dù có bày ra dáng vẻ ép người quá đáng thì cũng khó khiến người ta thấy ghét được.

Ai kêu tuổi cô còn nhỏ, không hiểu chuyện nào?

Thạch Dao bỗng hiểu rõ, đây rõ ràng là đang nhắm vào cô ta!

Tuy tuổi còn nhỏ nhưng tâm tư sâu xa, chắc chắn không phải là thứ gì tốt lành!

"Vậy cảm ơn cô nhé!" Cô ta lên tiếng, mỉm cười, Thạch Dao cũng không phải là người ăn chay!

Ánh mắt Đàm Hi khẽ lóe lên, chà, nhìn kiểu này xem ra đã phản ứng lại, muốn đối đầu với cô chứ gì?

Hừ, cái thứ gì đây không biết…

Ngáp một cái, rồi xoa mắt, sau đó cọ vào n.g.ự.c anh: "A Chinh, em buồn ngủ rồi…"

Tiếng nỉ non nũng nịu, cho dù là quả tim cứng như sắp thép cũng nên trở nên mềm mại hẳn đi.

"A Cảnh, việc còn lại tôi không nhúng tay vào nữa, cậu tự nói với ông Cát một tiếng. Tôi về nghỉ ngơi trước đây."

Nói xong, vỗ vai Đàm Hi, ra hiệu cho cô đứng lên.

"Em bị dọa sợ rồi." Sắc mặt cô nàng nghiêm lại, rất chính thức: "Nhức chân." Cho nên, anh hiểu mà.

Quả thật, giới hạn của Thời Cảnh đã bị làm mới bởi cái dáng vẻ vô lại, côn đồ của cô.

Nhưng mà Lục Chinh vẫn dung túng, không nói lời nào, trực tiếp bế cô lên: "Đi thôi."

"Hả? Ồ…"

Đàm Hi thò đầu ra vẫy tay với hắn: "Bye bye, Kẹo Thập Cẩm ~"

Sau đó lại lại xoay sang hướng Thạch Dao, cười tươi như hoa: "Nữ đồng chí, kỹ thuật trinh thám của cô cần phải nâng cao thêm đấy nhé, bye ~"

Sắc mặt Thạch Dao bỗng chốc trở nên khó xem.

Thời Cảnh thở dài: "Đúng là cô nên tự kiểm điểm lại." Tuy không nặng lời, nhưng ánh mắt sắc bén đã nói lên tất cả.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./luc-thieu-nghien-chieu-vo/399.html.]

Sai lầm lần này e rằng không thể cho qua đơn giản được.

Cô ta không sợ bị trừng phạt, điều duy nhất cô ta không hiểu được là tại sao Lục Chinh lại quen với kiểu con gái này, còn… ở chung nữa?

Lục Chinh bế Đàm Hi về lại lầu 6.

Mở cửa, vào phòng, Đàm Hi ở trong lòng anh khẽ móc chân, đóng cửa lại.

"Hết buồn ngủ rồi?" Lục Chinh đặt cô lên giường, cô nàng lật người ngồi dậy, làm gì còn cái dáng vẻ buồn ngủ lúc nãy nữa?

Đàm Hi liếc mắt: "Nói đi!"

Lục Chinh khựng lại: "Nói gì?"

"Chuyện hôm nay anh không định cho em một lời giải thích à?"

"…"

"Được, vậy em hỏi nhé. Mục đích anh đến này?"

"Du lịch." Ngừng lại, bổ sung thêm: "Với em."

Đàm Hi nhướng mày, tâm trạng hơi tốt lên: "Đừng nói với em, anh và Kẹo Thập Cẩm xuất hiện ở nơi này chỉ là trùng hợp?"

Lục Chinh không nói gì.

"Bảo mật à?"

"Ừ."

"Được thôi." Đàm Hi không dây dưa nữa, thái độ của anh đã nói lên tất cả, còn về nội dung bảo mật cụ thể, cô chẳng có hứng thú để biết, cơ mật quân sự mà, cô hiểu.

Thật ra cô vẫn luôn tò mò, tại sao Lục Chinh lại đột nhiên chuyển nghề qua làm kinh doanh.

Theo lý mà nói, có nhà họ Bàng làm hậu thuẫn, tiền đồ của Lục Chinh có thể nói là xán lạn một vùng, chỉ cần ở trong bộ đội vài năm, chuyện thăng chức thăng hàm là việc dễ như chơi.

Tướng quân uy phong lẫm lẫm và thương nhân toàn thân đều bám mùi tiền, nếu có chút đầu óc cũng biết sẽ biết nên chọn lựa thế nào.

Cử động cánh môi, lời đã đến bên miệng nhưng lại nuốt ngược trở vào.

Thôi vậy, mặc kệ anh ấy là tướng quân hay là thương nhân, chỉ cần là Lục Chinh, Đàm Hi cô đều sẽ chiếm hết.

"Người phụ nữ đó, là ai?" Đây mới là việc cô quan tâm nhất.

"Thạch Dao. Đội viên đội tác chiến đặc biệt."

"Nữ binh?"

"Ừ."

"Có quân hàm?"

"Thiếu tá."

Đàm Hi đảo tròng mắt: "Thế còn anh?"

Lục Chinh nhìn cô.

"Sao nào, lại bảo mật à?"

"Thiếu tướng. Không quân hàm"

Đàm Hi cau mày: "Nghĩa là sao?"

"Đình chỉ công tác, bảo lưu quân hàm."

"À, thế có lương tháng không?"

Lục Chinh bị cô chọc tức đến bật cười: "Sợ ông đây không nuôi nổi em?"

"Câu này là đề cao anh, hay xem thường em?" Đàm Hi chỉ vào một chỗ nào đó, là thành quả cô xương m.á.u cả buổi chiều của cô. "Thế nào?"

Số tiền đó cộng lại cũng đủ cho một người bình thương đi chơi hết cả châu Âu.

Lục Chinh giơ tay ra véo cằm cô, không dùng sức, nhẹ nhàng: "Phá của."

"Chê em à?"

"Của cải nhiều, cho nên…" Anh cười, đẩy ngã cô xuống giường, cúi đầu hôn: "Không sợ em phá."

Đàm Hi hài lòng.

Thông minh không đi vạch trần ý nghĩ đó của Thạch Dao, không thấy Chày Gỗ nhà cô không hề hay biết gì sao?

Rất không đáng!

Cũng không biết câu nào của Lục Chinh chọt trúng vào chỗ mềm yếu của cô, Đàm Hi nhiệt tình như một con yêu tinh, hai cơ thể quấn quýt với nhau đến tận trời sáng mới bình tĩnh lại được.

Trong nắng sớm tinh mơ, đôi đồng tử đen nhánh của anh sáng kinh người!

Đàm Hi ngủ một giấc đến chiều, ngoại trừ bụng dưới hơi căng và nhức chân ra thì mọi thứ vẫn ổn.

Chống đầu, nằm nghiêng người, trong phòng có máy sưởi, cô dứt khoát đạp chăn ra.

Loading...