Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Mèo tôi nuôi hóa thành người rồi - Chương 86: Dám đào góc tường của Tổng giám đốc Kỳ (2)

Cập nhật lúc: 2024-12-15 17:47:05
Lượt xem: 32

Hành động của Kỳ Trưng còn nhanh hơn phản ứng của Đường Duệ, anh ta còn chưa kịp hỏi tâm trạng anh thế nào thì đã thấy Kỳ Trưng sải chân dài đi thẳng về phía tên to gan lớn mật kia. Đường Duệ chỉ biết thầm cầu nguyện một câu cho người anh em kia: Tự cầu phúc đi. Ai ngờ, giây tiếp theo người anh em kia không biết nói gì với Văn Tâm, trò chuyện rất vui vẻ, sau đó còn giang tay ôm nhẹ Văn Tâm một cái.

Xong rồi xong rồi…

Không cứu nổi nữa, chờ c.h.ế.t thôi!

Cầu nguyện cũng vô dụng, Đường Duệ chỉ đành thắp nến cho hắn thôi.

Nói tới bên này, Kỳ Trưng nổi trận lôi đình xông tới bắt gian (không phải!). Đi được nửa đường, càng đến gần anh càng cảm thấy người đàn ông đang nói chuyện với Văn Tâm quen mắt, nhìn kỹ lại… hóa ra là Hoắc Khang! Không biết làm thế nào Hoắc Khang tìm được vé vào cửa, cũng trà trộn vào tiệc tối nay được. Hắn không đi thảm đỏ, cũng không trao giải nên lúc đầu Kỳ Trưng và Văn Tâm không phát hiện. Mãi đến khi nghi thức trao giải kết thúc hắn mới âm thầm xuất hiện, hơn nữa còn cầm một ly champagne đến lôi kéo làm quen với Văn Tâm.

Văn Tâm không biết Cậu ba có ý định gì, nhưng cô cũng thừa biết cái nết đào hoa của hắn rồi, dù sao giờ cũng đang rảnh rồi, cứ tán gẫu với hắn chút cũng được. Không thể không cảm thán, cái vỏ bọc này của Hoắc Khang đúng là dễ lừa gạt người ta. Mới nhìn thì thấy hắn là một người vừa cao quý ưu nhã vừa quyến rũ, chẳng thể phát hiện được đầu óc đen tối không đứng đắn của hắn, nhưng chỉ mới mấy phút, bản tính của hắn đã bắt đầu bại lộ.

“Cô Văn, hai con mèo tôi tặng cho cô, cô nuôi có thích không?”

Văn Tâm gật gật đầu: “Cảm ơn K thần, tôi rất thích chúng.”

“Kỳ thật tôi có một vấn đề rất muốn hỏi cô.”

“Anh hỏi đi.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./meo-toi-nuoi-hoa-thanh-nguoi-roi/chuong-86-dam-dao-goc-tuong-cua-tong-giam-doc-ky-2.html.]

“Cô nuôi nhiều mèo như vậy, nếu có ngày bọn chúng cùng rơi xuống nước thì cô sẽ cứu con nào trước? Tôi chỉ tò mò thôi.”

Văn Tâm: “…”

Hoắc Khang không hề cảm thấy vấn đề này của mình có gì không đúng, ngược lại còn vô cùng mong đợi chờ Văn Tâm trả lời. Từ nụ cười chẳng tốt lành gì của hắn, Văn Tâm có thể đoán trước được, mặc kệ cô nói cứu ai trước thì sau khi về nhất định sẽ bị cái miệng loa của Cậu ba khoe khoang khắp nơi cho xem! Văn Tâm không bị lừa, cười nhẹ: “Ngại quá K thần, mèo nhà tôi đều biết bơi cả.”

“…” Nụ cười của Hoắc Khang dần cứng lại.

Nhưng vấn đề này cũng không phải mục đích chính chuyến đi lần này của Hoắc Khang. Lần này hắn đến, một là gặp Văn Tâm, hai là mang theo nhiệm vụ. Bạn nhà khoa học nhí nói, để tìm ra đáp án cuối cùng của việc Em gái Ragdoll hoàn toàn khôi phục phải cần có một người tiên phong thử nghiệm các phương pháp khác nhau để kiểm tra kết quả. Trong đó, nhà khoa học nhí cho rằng phương pháp hàng đầu là tiếp xúc thân mật ở hình người, đây là cách thử nghiệm trọng điểm bây giờ. Tuy Hoắc Khang không rõ vì sao lần nào cũng là hắn đi thử nghiệm, nhưng nghĩ đến đám nhỏ đáng thương trong nhà, đặc biệt là con chân ngắn nhỏ xíu kia, đến giờ mỗi ngày mới chỉ có không đến một giờ khôi phục, Hoắc Khang không nhịn được đồng tình kinh khủng. Thôi, cũng mệt có tí thôi chứ nhiêu. Hoắc Khang thu lại biểu cảm nuối tiếc không thành, nở nụ cười vô cùng khoa trương, sau đó tuân theo chỉ thị của nhà khoa học nhí, ôm Văn Tâm một cái.

“Tốt quá, tôi cũng nghĩ vậy đó, ý nghĩ của hai chúng ta đúng là không hẹn mà gặp.”

Hoắc Khang có thể cảm giác rõ ràng người Văn Tâm cứng ngắc. Chắc chắn cô ấy cũng rất bất ngờ không hiểu nổi. Nhưng Tâm Tâm à, vì hạnh phúc sau này của mọi người, cũng vì khoa học, cô chịu ấm ức chút nhé… A không đúng, không thể nói là ấm ức được, hắn cũng là một chàng trai đẹp trai bức người mà, ôm hắn một cái cũng đâu có hại gì đâu.

Từ từ, sao đột nhiên sau lưng hơi lành lạnh… Đừng nói là… Hoắc Khang cứng đờ người quay đầu lại, vừa khéo đối diện với một đôi mắt sâu thăm thẳm. Tuy giờ đôi mắt này không phải màu vàng, nhưng có lẽ vì của cùng một chủ nên trong lòng Hoắc Khang đột nhiên nảy lên một dòng chữ: Sắp bị đánh rồi!

Tác giả có lời muốn nói:

Nhóc con ngây thơ đã thông suốt rồi~

Cậu ba, nguy rồi, chạy mau!

Loading...