Minh Hôn - 934
Cập nhật lúc: 2024-07-27 21:38:30
Lượt xem: 13
Cứ như thể đã mất đi khả năng chiến đấu chỉ trong chốc lát vậy.
Tôi không chút khách khí, vừa đưa tay là đã g.i.ế.c tới.
Mặc dù Dương Tuyết cảm thấy rất kinh ngạc và khó hiểu trước đạo khí kỳ lạ được tỏa ra từ trong cơ thể của tôi, nhưng lúc này cô ấy cũng không chút do dự mà hung hãn giơ thanh kiếm gỗ đào lên mà công sát về phía một con lệ quỷ khác.
Hai người chúng tôi liên thủ, cộng thêm sức mạnh đáng sợ của Hoả Thiên Khí.
Hai con lệ quỷ này giống như không chống cự được hai chiêu thì đã bị g.i.ế.c c.h.ế.t ngay tại chỗ, hồn bay phách tán.
Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, nhanh đến mức không thể tưởng tượng nổi. Trước sau không quá mười giây, nhưng bốn trong số sáu lệ quỷ đã chết.
Nhưng mọi chuyện vẫn chưa kết thúc, tôi và Dương Tuyết lập tức quay lại rồi nhắm vào hai con lệ quỷ cuối cùng, chuẩn bị g.i.ế.c c.h.ế.t chúng.
Nhưng vào ngay lúc này, một tiếng hừ lạnh bỗng nhiên vang lên ở khắp xung quanh: "Quả nhiên có chút thủ đoạn, khó trách có thể đánh bại quỷ nô của bản toạ!" Thanh âm vẫn giống như âm hưởng vờn quanh, khiến chúng tôi không có cách nào có thể phán đoán phương hướng truyền ra từ đâu.
Ngay khi giọng nói này xuất hiện, hai lệ quỷ còn lại đã không chút do dự mà bay ngược trở lại, kéo dài khoảng cách với chúng tôi.
Thấy vậy, chúng tôi cũng không dám đuổi theo.
Chính chủ còn chưa xuất hiện, cho nên không cần phải phí sức đuổi theo đám lâu la này.
Hai con lệ quỷ này không còn cách nào có thể đe dọa đến ba người chúng tôi nữa, cho nên chúng tôi không cần phải lãng phí đạo khí và sức lực làm gì.
Thế là cả ba chúng tôi đều dừng lại trong tích tắc.
Mà tôi cũng ngừng vận chuyển Hoả Thiên Công trước.
Tốc độ tiêu hao linh lực của Hoả Thiên Công này nhanh đến bất thường, hơn nữa cũng cần một khoảng thời gian tương đối dài để bổ sung linh lực.
Một khi dùng xong thì người sử dụng cần phải điều tức và nghỉ ngơi sau đó mới có thể bổ sung.
Lúc này chúng tôi đứng chung một chỗ rồi nhìn về phía hai con lệ quỷ đang rút lui kia.
Ngô Huệ Huệ thì ngược lại, tuy nơm nớp lo sợ nhưng cô ấy vẫn có thể kiềm chế và giữ thái độ “bình tĩnh”.
Lúc này Dương Tuyết lại đột nhiên nhìn về phía tôi một cái, thản nhiên mở miệng nói: "Đinh Phàm, không ngờ anh lại giấu sâu đến như vậy! Đây là loại đạo thuật gì mà lại có khí tức bá đạo như vậy?"
Lão Phong nghe Dương Tuyết nói chuyện thì quay đầu lại, trên gương mặt cũng mang theo vẻ tò mò.
Dù sao thì loại khí tức cuồng bạo và hung lệ đó, cho dù là ngay cả bọn họ cũng đều cảm giác được một chút không thoải mái.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./minh-hon/934.html.]
Nghe đến đây, tôi lại mỉm cười nói: " Gia truyền, mới vừa luyện thành gần đây, được gọi là Hoả Thiên Công."
"Chưa từng nghe qua, nhưng quả thực đạo thuật này của anh rất bá đạo, khí tức cũng rất mạnh mẽ.” Dương Tuyết tiếp tục nói.
"Lão Đinh, đạo pháp này lợi hại như vậy, sao trước đây chưa từng nhìn thấy Đinh tiền bối sử dụng qua?" Lão Phong đột nhiên xen vào.
Tôi lộ ra một tia cười khổ, sư phụ có thể sử dụng được sao! Ngay cả huyệt vị thứ hai trong sơ đồ tu luyện còn không thể vượt qua, thậm chí còn ho ra m.á.u trong quá trình tu luyện.
Nhưng tôi vẫn mở miệng nói: "Sư phụ, ông ấy vẫn chưa luyện thành!"
"Khó trách!" Lão Phong lại nói.
Nhưng ngay lúc chúng tôi đang thảo luận, một giọng nói mơ hồ kia lại vang lên: "Hừ! Giết quỷ nô của bản toạ mà còn có tâm tình nói tới việc nhà sao? Điều này không phải là đang coi thường bản toạ sao?"
Nghe đến đó, mấy người chúng tôi liền có phản ứng.
Tôi liếc nhìn xung quanh rồi lại mở miệng nói: "Đừng nói nhảm nữa, có bản lĩnh thì xuất hiện đi. Đừng có mà giấu đầu lộ đuôi!"
"Đừng có gấp, đợi đến khi bọn mày đánh bại hết quỷ nô của bản toạ, bản toạ tự nhiên sẽ đi ra để lấy cái mạng chó của bọn mày, bao gồm con mồi của bản toạ…”
Nói xong, tên này lại đột nhiên cười “Ha ha ha”, một giọng cười cực kỳ khó nghe.
Ngô Huệ Huệ rùng mình, không nhịn được mà nhích lại gần Dương Tuyết.
Không chỉ có như thế, với sự xuất hiện của nụ cười kỳ lạ này, bốn phía lại xuất hiện một trận gió lạnh, âm sát khí lại trở nên nồng đậm hơn lần nữa.
Cùng lúc đó, trên pháp đàn đá ở phía trước ngay bên trái chúng tôi, một luồng khí đen đột nhiên cuộn xoáy xung quanh, sát khí tràn ngập.
Chúng tôi cảm nhận được sự thay đổi và đột nhiên quay đầu lại.
Chỉ thấy khí đen kia đang không ngừng tụ lại từ bốn phương tám hướng, dần dần hóa thành hình người giữa tiếng cười “ha ha”.
"Là lệ quỷ!" Lão Phong vội vàng mở miệng cảnh báo.
"Xem ra, tên yêu đạo này là ngự quỷ sư, rất am hiểu trong việc nuôi quỷ!" Dương Tuyết cũng bổ sung thêm một câu.
Tôi không nói gì, chỉ cau mày rồi lạnh lùng nhìn về phía màn sương đen hình người kia.
Sương đen ngưng tụ rất nhanh, trong nháy mắt, sương mù đen đã đông đặc lại, thình lình xuất hiện một nam quỷ áo vàng.
Nhưng khi chúng tôi nhìn thấy rõ khuôn mặt của tên nam quỷ kia thì nguyên một đám đều cảm thấy kinh ngạc.
Bởi vì chúng tôi phát hiện, hóa ra con lệ quỷ áo vàng kia chính là tên nam quỷ đã sớm hồn bay phách tán ở ngay trong nhà của Ngô Huệ Huệ…