Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Mỹ Nhân Yêu Kiều Trong Niên Đại - Chương 684

Cập nhật lúc: 2025-01-07 19:01:10
Lượt xem: 17

Rồi mua một tờ mỗi loại báo phát hành hàng ngày ở Thượng Hải, xem tin tức chính trị, kinh tế, đời sống được đưa tin trên đó, cũng như vị trí quảng cáo nổi bật.

Đến ngày về, Cố Thừa An nhét mười mấy tờ báo vào vali mây đựng đồ của Tô Nhân.

“Người khác đi một chuyến là mua đặc sản, còn anh thì hay thật, lại mang báo.” Tô Nhân trêu anh.

“Những thứ trên báo còn có giá trị hơn cả đặc sản.”

Tô Nhân không nói là cô cũng mua rất nhiều báo, dù sao cũng phải học tập và nghiên cứu nhiều hơn.

Ai mà ngờ được, hai vợ chồng đều trở thành khách hàng chuyên mua báo.

Trên tàu hỏa, Cố Thừa An dùng hai đồng đổi chỗ với một chị lớn tuổi ở toa giường nằm của Tô Nhân, thuận lợi ngủ ở giường dưới đối diện Tô Nhân.

Nghe tiếng tàu hỏa kêu ầm ầm, cuối cùng cũng lắc lư trở về Bắc Kinh.

Mấy người chia tay nhau ở ga tàu, vì hôm nay là chiều thứ bảy, ngày mai lại là ngày nghỉ nên còn chút thời gian để thư giãn.

Cố Thừa An và Tô Nhân xách vali mây về nhà, đi đến cổng tứ hợp viện, đẩy cửa vào, vừa lúc gặp Tô Kiến Cường, đang định hào hứng cho bố nếm thử đặc sản Thượng Hải thì nghe thấy ông vội vàng nói.

“Bà nội Thừa An ngã một cái, đưa vào viện rồi, hai đứa mau qua xem.”

Tô Nhân và Cố Thừa An đều ngẩn ra, lập tức đặt đồ xuống, ba người cùng nhau đến quân khu.

Trên đường đi, Tô Kiến Cường kể lại chuyện này.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./my-nhan-yeu-kieu-trong-nien-dai/chuong-684.html.]

“Nghe nói sáng hôm qua bà vội đi ra ngoài, muốn đi mua cải thảo nên ngã một cái, lúc đó thấy chân hơi đau, bà cụ sợ người nhà lo lắng nên không nói, sau đó đến rạng sáng hôm nay thì thấy khó chịu quá, ông nội Thừa An mới phát hiện ra, cả nhà vội đưa bà đi viện. Bố nghe tin thì sáng nay đã qua xem, nghe nói là gãy xương nhẹ.”

Người trẻ tuổi bình thường gãy xương cũng phải bó bột cả trăm ngày, huống hồ là cụ già ngoài bảy mươi, Cố Thừa An và Tô Nhân đều vô cùng lo lắng, vội vàng bước nhanh hơn.

“Thừa An, Nhân Nhân, hai đứa về rồi à?”

Trong bệnh viện quân khu, Tiền Tĩnh Phương vừa mới đút cho mẹ chồng nửa bát cháo trắng, rửa bát xong quay lại thì thấy con trai, con dâu và thông gia đến.

TBC

“Mẹ, bà nội thế nào rồi ạ?”

Cố Thừa An hỏi mẹ nhưng mắt lại nhìn bà nội, nhìn bà cụ nằm trên giường bệnh, tóc bạc trắng, mặt mày hốc hác, lúc này đang ngủ mê.

“Tình hình hiện tại vẫn ổn, bác sĩ nói may mà không ngã vào chỗ hiểm, phải từ từ dưỡng sức. Người già xương yếu không chịu được va chạm, nhất định phải cẩn thận.”

Tiền Tĩnh Phương cũng rất đau lòng, không ngờ bà nội lại đột ngột xảy ra chuyện, lúc này Cố Khang Thành cũng không có ở nhà, một tuần trước ông đã đi tham gia huấn luyện quân sự rồi, không biết khi nào mới về, còn về phần ông nội...

Tô Nhân nhìn bà nội mà đau lòng, lại thấy ông nội ngồi bên giường bệnh của bà nội, trông càng tiều tụy hơn.

Ông lão luôn minh mẫn nhanh nhẹn vậy mà chỉ sau một đêm đã già đi rất nhiều, chỉ ngồi thẫn thờ bên giường bệnh của vợ.

Tô Nhân và Cố Thừa An ra khỏi phòng bệnh, tìm bác sĩ hỏi thăm, biết hiện tại không có gì đáng ngại nhưng vì bà nội đã lớn tuổi, nhất định phải tĩnh dưỡng, lại dặn dò thêm vài điều cần chú ý, lúc này mới rời đi.

“May mà không có gì đáng ngại.” Tô Nhân thở phào nhẹ nhõm, nhìn Cố Thừa An vẻ mặt lo lắng, cô đưa tay nắm tay anh, an ủi: “Nhất định sẽ không sao đâu.”

“Ừ.”

Loading...